Cốc cốc!
"Mộc Uyển! Cậu có ở đó không? Mở cửa cho mình đi."
Dung Tịch vừa gõ cửa vừa lên tiếng hỏi.
Mộc Uyển và Mộ Tử Khanh đều cùng nhau nhìn về phía cửa.
Sau khi xác định người tới là để tìm Mộc Uyển, khoé môi ai đó hiện ra một nụ cười xấu xa.
Anh không làm gì được cô...!chưa chắc nha.
Anh xoay lưng đi về phía cửa thì liền bị cô giữ lại.
Mộc Uyển nhìn anh, hình như cô đoán được đại khái là anh muốn làm gì rồi.
"Không được mở!"
"Tại sao? Có người tìm cô kìa!"
"Mặc kệ, anh không được mở."
"Để người ta đứng đợi như vậy e là không được lịch sự cho lắm."
"Với cái bộ dạng này thì tôi làm sao mà gặp cậu ấy được?"
Với cái bộ dạng này của cô, cộng thêm sự hiện diện của người đàn ông này, Mộc Uyển cô có mười cái miệng cũng không thể giải thích rõ được.
Trai đơn gái chiếc, vào phòng đóng cửa, quần áo xộc xệch, có kẻ điên mới tin là hai người không xảy ra chuyện gì.
Vậy nên tuyệt đối cô không thể mở cửa.
Mộ Tử Khanh nhìn biểu cảm bất lực của cô mà không khỏi buồn cười.
Cứ tưởng thế nào, hoá ra cũng biết sợ cơ à.
Nhưng mà anh cũng đâu dễ dàng bỏ qua như vậy được.
Đã trêu thì phải trêu cho tới.
"Nhưng tôi có việc, tôi phải ra ngoài."
"Đợi một lát nữa được không? Cầu xin anh đó."
"Không được!"
Cuối cùng thì cánh cửa kia cũng bị anh mở ra, cô thật là khóc không ra nước mắt mà.
Giờ thì cô chỉ biết đứng sau lưng cái người đàn ông kia mà chịu đựng.
Cùng lắm thì chỉ là cố gắng, cố gắng giải thích một chút thôi.
"Mộc..."
Lời nói chưa dứt, Dung Tịch đã bị đọa cho cứng họng.
Rõ ràng trợ lý Lâm nói là đã đưa Mộc Uyển đến đây rồi, tại sao bây giờ, người ở trong này lại là...
"Mộ tổng! Sao anh lại ở đây?"
"Tới tìm ông chủ của cô."
"Ông chủ của tôi?"
"Cô gọi cửa làm gì?"
"A...!Tôi muốn tìm bạn tôi.
Lúc nãy cô ấy vừa mới ở đây."
"Ở đây? Ngoài tôi ra thì không có ai khác."
"Nhưng mà..."
"Có cần vào kiểm tra không?"
Dung Tịch cắn môi, cô thật sự rất muốn vào trong đó.
Nhưng mà cái người này...!Đáng sợ quá! Lá gan của cô không đủ lớn.
"Dung Tịch! Em ở đây làm gì?"
Mặc Đình Kiên đi tới, xen vào cuộc đối thoại của hai người.
Mặc Đình Kiên biết rõ, Mộc Uyển vẫn còn ở trong phòng.
Nhìn cái áo sơ mi trắng phẳng phiu kia của Mộ Tử Khanh, anh đại khái cũng đã nghĩ ra vài chuyện không trong sáng.
Mà đã là chuyện không trong sáng thì vẫn là không thể cho người ta biết được.
"Chẳng phải em đang họp sao? Chạy tới đây làm gì?"
"Em tới tìm bạn, lúc nãy em bảo trợ lý Lâm đưa cô ấy tới đây."
Mặc Đình Kiên mỉm cười, ánh mắt đầy ẩn ý nhìn cậu bạn của mình đang đứng đó.
Kéo Dung Tịch vào lòng mình, anh xoay người kéo cô rời đi.
Trước khi rời đi còn để lại một câu rất ư là sâu xa.
"Cô ấy chắc là bận nên đi rồi."
"Không thể nào! Nếu đi rồi thì phải báo cho em chứ."
"Chắc là có chuyện gấp không thể nói."
Mà chuyện gấp không thể nói đó lại có liên quan đến Mộ tổng đẹp trai hào hoa kia.
Vậy nên là hai người không nên làm hỏng chuyện tốt của người ta thì hơn.
Nhìn bóng lưng hai người khuất khỏi tầm mắt, Mộ Tử Khanh mới đóng cửa lại.
Xuất hiện trong mắt anh là gương mặt ửng đỏ của Mộc Uyển.
"Người đi rồi."
"Cảm ơn!"
"Ồ!!! Cảm ơn? Cảm ơn vì chuyện gì?"
"Vì đã giúp tôi trốn cô ấy."
"Cảm ơn chỉ nói suông thì không được.
Hành động thực tế một chút đi."
"Anh muốn tôi làm gì?"
"Hay là...!Lấy thân báo đáp đi."
"Đồ thần kinh!"
Đúng vậy! Người này chính là thần kinh bất ổn.
Lẽ ra cô không nên cảm ơn anh, bởi vì nếu không phải tại anh thì cô cũng đâu có thành ra nông nỗi này cơ chứ.
Hơn nữa...!Hơn nữa lúc nãy, anh còn lợi dụng cô, chuyện này cô vẫn chưa tính sổ với anh kia mà.
Mộ Tử Khanh nhìn cô, cô gái này lật mặt nhanh hơn cả lật bánh tráng.
Thật là không thể tin tưởng được chút nào.
"Nè! Anh...!Có cách nào...!Đưa tôi ra khỏi đây không?"
Với cái kiểu nửa mặc