Hai người theo tiếng dò tìm, Hoắc Đình Đông chú ý tới khi Sầm Hoan nhìn thấy người tới thì nét mặt hơi ngẩn ra giống như có chút kinh ngạc, anh không khỏi nhướng mày, lại tỉnh rụi nhìn người tới ngồi xuống bên cạnh Sầm Hoan.
“Em yêu ơi, trên đường kẹt xe nên anh đến trễ, em sẽ không tức giận chứ?” Bàn tay dày rộng phủ lên, Sầm Hoan ngây ngốc nhìn người đàn ông cười đến là quyến rũ, nhất thời nghĩ không ra, rõ ràng người cô hẹn là Lương Triệu Bắc, sao người tới lại là Lương Hựu Tây? Mà anh ta không phải là bị thương ở tay nằm trong bệnh viện ư?
Cô quan sát anh ta từ trên xuống dưới, một bộ âu phục màu xám bạc, áo sơ mi màu trơn, giày da màu đen, không thắt cà vạt nhưng lại thắt nơ cổ cùng màu với âu phục, so với vẻ biếng nhác thường ngày mặc áo quần thoải mái, hôm nay anh ta có vẻ tao nhã điềm đạm, căn bản nhìn không ra bị thương chút xíu nào.
“Vị này là cậu nhỏ phải không?” Lương Hựu Tây nhìn về phía người đàn ông đối diện ngay cả ánh đèn nhẹ nhàng cũng không che giấu được khí thế sắc bén trên người anh, đuôi mắt xếch lên hơi cong.
Khóe miệng Sầm Hoan co giật, dùng khóe mắt đuôi mày liếc anh ta, anh ta cũng không thể nhỏ hơn cậu nhỏ mấy tuổi, thật đúng là không biết xấu hổ mà mở miệng nói như vậy.
“Lần trước cháu nghe Sầm Hoan nói em ấy có một người cậu nhỏ rất trẻ, cháu cho rằng có trẻ hơn nữa thì cũng phải hơn bốn mươi, không ngờ lại trẻ hơn cháu tưởng tượng nhiều lắm, đã vậy còn xuất sắc thế này.
Về sau nếu trở thành người một nhà, có một cậu nhỏ trẻ tuổi lại xuất sắc như cậu, cháu rể như cháu thật đúng là áp lực.
Chậc.”
Sầm Hoan mới uống một ngụm trà nóng để xoa dịu cảm xúc, vừa nghe nửa câu sau của anh ta, trà còn ngậm trong miệng không nhịn được mà phun ra, và Hoắc Đình Đông vô cùng bất hạnh bị phun hết lên mặt.
Sầm Hoan nhất thời hết sức xấu hổ, tay chân luống cuống đứng dậy đi lấy khăn giấy, nhưng Hoắc Đình Đông đã móc khăn tay từ trong túi ra lau sạch sẽ, kế đó là rặt một vẻ như không có chuyện gì xảy ra, bình tĩnh đến mức khiến Lương Hựu Tây líu lưỡi, âm thầm bội phục tu dưỡng tốt của anh.
“Em yêu à, sao mà lớn ngồng vậy rồi còn chơi phun nước thế?” Lương Hựu Tây nghiêng đầu nhìn Sầm Hoan, ánh mắt dịu dàng như nước tràn đầy yêu chiều.
Sầm Hoan khó xử đến mức không biết để tay chân vào đâu, may sao nhân viên phục vụ nhà hàng thấy bọn họ đến đông đủ rồi nên qua đây để ba người gọi món.
Cô trong lòng loạn cào cào tùy tiện gọi một phần bít tết, quên mất mình căn bản không ăn món mặn.
Cho đến khi lên món xong mới phát hiện ra, nhưng lại ngại đổi sang món khác nữa, đành phải chọn món ăn kèm để ăn.
Người đàn ông đối diện yên lặng dùng cơm, mà người đàn ông bên cạnh lại ngồi xuống rồi bất động, chỉ giương mắt trông mong nhìn cô.
Sầm Hoan lén trừng anh ta một cái, lười chẳng muốn để ý tới anh ta.
Thấy thế, Lương Hựu Tây đành phải tự mình động thủ, nhưng vừa nhấc tay lên, lông mày đã nhíu chặt lại vào nhau, miệng thì lại hít khí lạnh.
Sầm Hoan nghe xong ngơ người, lập tức nhớ tới chuyện vết thương trên tay phải bị áo khoác bọc lại của anh ta còn chưa khép miệng lại.
Cô xoa trán, nghĩ thầm chẳng trách anh ta ngồi bất động, té ra là vết thương đau.
Cô bưng thức ăn của anh ta đến trước mặt mình, cắt bít tết thành miếng nhỏ, sau đó lại cắt phần kia của mình thành miếng đặt lên đĩa của anh ta, lúc này mới trả lại cho anh ta.
Lương Hựu Tây thấy thế cười đến mức mắt sắp híp lại thành một khe hở.
“Ôi em yêu, em tốt quá đi mất.” Anh ta không coi ai ra gì mà nói những lời thân mật với Sầm Hoan, nghiễm nhiên coi người đàn ông đối diện như không khí.
Sầm Hoan dứt môi, ngoài mặt cười nhưng trong lòng không cười mà liếc anh ta một cái, dùng ánh mắt cảnh cáo anh ta vừa vừa phải phải.
Lương Hựu Tây lại cười chẳng nói gì, chỉ há miệng chờ cô đút mình ăn, cũng cố ý vô tình dùng tay chạm vào cô, nhắc nhở cô sự thật là hiện tại anh ta đang bị thương.
Sầm Hoan thầm nghĩ dù sao cũng là diễn trò, dứt khoát làm cho giống một chút, thế là theo ý anh ta ghim một miếng bít tết nhỏ đưa tới bên miệng anh ta.
Cảnh