Nằm ngoài dự kiến của Sầm Hoan, sau khi cô về đến nhà, mãi cho đến bảy rưỡi tối đến bệnh viện đi làm, Lương Hựu Tây cũng không xuất hiện.
Lúc ra ngoài cô để ý thấy nhà anh ta tối đen, chắc là đi vắng rồi.
Cô nhìn chiếc điện thoại của đàn ông trong lòng bàn tay, nghĩ thầm chỉ có thể xem anh ta có ở bệnh viện hay không, rồi đưa cho anh ta.
Ca trực đêm của khoa Tiết niệu là từ tám giờ tối đến sáng hôm sau, sau khi kiểm tra phòng xong mới có thể tan làm.
Bởi vì buổi tối không có nhiều bệnh nhân, bác sĩ trực đêm cũng không tính là vất vả.
Vì vậy khi phòng khoa sắp xếp lịch trực, sẽ xếp cho mỗi bác sĩ sau một tuần trực ca ngày sẽ lập tức luân phiên một tuần trực ca đêm, mà mỗi tuần trực ca ngày của mỗi bác sĩ sẽ dành ra hai ngày để ngồi ở phòng khám ngoại trú.
Tuy rằng Sầm Hoan chỉ là lần thứ hai trực ca đêm, nhưng cô đã quen với tiết tấu công việc chặt chẽ ở bệnh viện nước ngoài.
Ca đêm nhàn hạ tương tự như bây giờ quả thực là dễ như trở bàn tay.
Y tá trực ban Tiểu Đường từ xa nhìn cô cười tít mắt.
"Có chuyện gì mà cười vui vẻ như vậy?" Cô hỏi.
Tiểu Đường mím môi cười với cô, ánh mắt mờ ám làm cho da đầu Sầm Hoan tê dại, trực giác cảm nhận có chuyện không tốt đã xảy ra.
Quả nhiên...
"Bác sĩ Sầm, vừa nãy bác sĩ Lương nhà cô tới tìm cô, thấy cô không ở đây nên nhờ tôi nhắn lại, nói là tối nay anh ấy sẽ lại đến đây với cô, nói cô đừng quá nhớ anh ấy."
Đầu óc Sầm Hoan nóng lên, trong lòng rủa Lương Hựu Tây hết lần này đến lần khác.
Sầm Hoan đi mà không nhận.
"Tôi không thích ăn quà vặt, cô giữ lại ăn khuya với các đồng nghiệp khác đi."
"Như vậy sao được? Bác sĩ Lương biết được còn không mắng tôi chết à?" Tiểu Đường kiên quyết cầm mấy thứ đồ đó lại, Sầm Hoan bất đắc dĩ, đành phải mang theo vào phòng chẩn đoán bệnh.
Phía sau, âm thanh lầm bầm của Tiểu Đường truyền đến: "Khi nào mình mới có thể gặp được thanh niên đẹp trai tài giỏi lại thương mình như bác sĩ Lương chứ?"
Sầm Hoan cười khổ...!người chồng tốt nhất mà người khác mơ ước, nhưng trong mắt cô lại là kẻ gây họa khiến cuộc sống của cô trở nên rối ren.
Còn cô? Có phải trong mắt cậu nhỏ, cũng là một kẻ gây họa như vậy?
...
Vì lời nhắn lại của Tiểu Đường, Sầm Hoan rất lo lắng Lương Hựu Tây sẽ thật sự đến tìm cô, may là qua sáng sớm cũng không thấy anh ta xuất hiện, trong lòng nghĩ rằng có lẽ anh ta chỉ đùa một chút, trái tim đang treo trên cao không khỏi buông xuống một nửa.
Trước khi đến phòng chăm sóc đặc biệt để kiểm tra, trong phòng bệnh ngoại trừ Hướng Vanh bệnh tình rõ ràng đã chuyển biến tốt đẹp, cũng chỉ có một điều dưỡng chăm sóc ông ta, mà con gái Hướng Đóa Di của ông ta lại không có ở đó.
"Bác sĩ Sầm, tôi nghe nói cô đã xây dựng lại kế hoạch điều trị cho tôi?" Hướng Vanh hỏi cô sau khi cô kiểm tra xong.
Sầm Hoan lắc đầu: "Là tôi và các bác sĩ khác cùng xây dựng sau khi hội chẩn."
"Bác sĩ Sầm thật là khiêm tốn, tuổi còn trẻ mà y thuật lại cao như vậy, ông Hoắc đúng là có phúc khí hơn tôi, chẳng những con cái xuất sắc mà ngay cả cháu ngoại cũng ưu tú như vậy."
Nghe ông ta nhắc tới ông ngoại, Sầm Hoan nhớ đến hôm đó Liễu Như Lam nói ông ngoại thường nhắc cô sao lâu như vậy không tới thăm ông, thầm nghĩ nên dành thời gian đến thăm ông lão một chút.
Dù sao cậu nhỏ cũng không sống ở nhà tổ nhà họ Hoắc, hẳn là sẽ không chạm mặt.
"Phúc khí của ông Hướng cũng không mỏng, con gái của ông vừa xinh đẹp lại hiếu thuận, mấy hôm nay vẫn luôn ở bệnh viện chăm sóc cho ông." Cô khách sáo nói.
"Nếu quả thật nói tôi có phúc khí, vậy cũng là hưởng vinh dự từ ông ngoại cô, bồi dưỡng Đình Đông trở nên xuất sắc như vậy.
Chờ sau khi tôi khỏi bệnh sẽ bàn bạc với ông Hoắc chọn ngày kết hôn cho Tiểu Đóa và Đình Đông, sau này sẽ thật sự trở thành người một nhà, cậu ấy cũng coi như một nửa là con trai của tôi, trên mặt quả thật là vẻ vang."
Ngày kết hôn?
Đầu óc Sầm Hoan chấn động, đại não trống rỗng, phần sau Hướng Vanh nói gì cô cũng không nghe rõ, cả người vô tri vô giác quay lại phòng chẩn đoán bệnh, ngay cả Tiểu Đường gọi cô rất nhiều câu cũng không nghe thấy.
Cô đẩy cửa ra, xoa xoa vầng trán đau nhức, tựa đầu vào tấm cửa, nhưng đột nhiên ngẩn người, mắt nhìn thẳng