“Hoan Hoan, đến ngồi cạnh ông ngoại đi.”
Trong phòng khách, Hoắc Hiền ngồi trên xe lăn vẫy tay với Sầm Hoan Hoan, giọng điệu dịu dàng đến mức khiến Sầm Hoan được sủng ái mà kinh ngạc.
Cô đi tới, ngồi xuống chiếc ghế sô pha gần Hoắc Hiền nhất, Hoắc Hiền nắm lấy tay cô, quan sát cô, một lúc sau mới nói: “Sao nhiều năm rồi không đến thăm ông ngoại? Có phải còn ghi hận ông ngoại đối xử không tốt với mẹ con cháu đúng không?”
Sầm Hoan không ngờ ông ấy lại đột ngột hỏi một câu như vậy, nhất thời không biết nên mở lời như thế nào.
“Mấy năm nay không phải Hoan Hoan vừa bận học tập lại còn nước ngoài, tôi nghĩ con bé bận rộn quá, nên không có thời gian đến thăm ông, ông đừng suy nghĩ quá nhiều.” Thấy cô im lặng không nói, Liễu Như Lam ở bên cạnh mới lên tiếng giải thích thay cho cô.
Sầm Hoan có chút ngạc nhiên nhìn bà ấy một cái, kỳ lạ tại sao bà ấy lại giải vây cho cô.
“Bận rộn đến đâu cũng phải có thời gian để nghỉ ngơi chứ, đúng không? Tôi còn nhớ mấy năm khi con bé ra nước ngoài đã học ở đại học H, ở rất gần nhưng chưa bao giờ thấy nó đến thăm tôi.
Ngay cả khi Tĩnh Bắc qua đời nó cũng...” Khi nhắc đến người con trai cả đã qua đời vì bệnh tật, trái tim Hoắc Hiền liền cảm thấy đau đớn, ngừng nói.
Sầm Hoan đã luôn nghĩ rằng ông ngoại là một ông lão có quan niệm rất lạnh nhạt và gần như là thờ ơ với tình cảm gia đình.
Ông ấy cắt đứt quan hệ bố con với cô con gái duy nhất, rồi lại gửi cậu con trai út ra nước ngoài từ khi còn nhỏ.
Còn đứa con trai cả duy nhất ở lại bên cạnh ông ấy, vì không lấy được lòng tin của ông ấy, nên đã liều mạng, nỗ lực làm việc để chứng tỏ năng lực của mình, cuối cùng phải trả giá bằng chính mạng sống của mình.
Nếu không ấy phải ông ấy là người độc đoán, quá khắt khe với con cái thì mọi chuyện đã không trở thành như bây giờ.
Có lẽ cậu lớn vẫn còn sống, còn mẹ cũng sẽ thỉnh thoảng quay về thăm ông ấy, và thậm chí là cả chú nhỏ, có thể cũng sẽ không lạnh nhạt như bây giờ.
Cô nhìn ông ngoại đau đớn khi nhắc đến người cậu cả đã mất, lại nhớ đến người bố đã trở nên trân trọng hai mẹ con cô sau khi bị mất trí nhớ, cô không hiểu có phải ai cũng đều như vậy, nhất định khi mất đi một thứ gì đó thì mới hiểu như thế nào là trân trọng những điều mình đang có ở hiện tại?
Cô thở dài một hơi, rồi nắm ngược lại tay ông ngoại, cười nhẹ nói: “Chỉ cần ông không chê cháu phiền phức, sau này cháu sẽ thường xuyên đến thăm ông.”
“Vậy thì tốt, tốt nhất là đi cùng với mẹ cháu đó, đã lâu con bé không quay về thăm ông rồi.” Hoắc Hiền có chút đau thương nói.
Từ khi người con trai cả mất và ông ấy lại bị liệt, ông ấy càng lúc càng cảm nhận được tầm quan trọng của tình cảm gia đình.
Của cải, tiền tài, quyền thế, danh lợi, cho dù cả đời đều năm trong tay vậy thì đã sao? Vì những lý do đó, ông ấy đã buộc các con lần lượt rời bỏ mình, nếu ông ấy tỉnh ngộ sớm hơn thì có lẽ mọi chuyện đã không ấy đến nỗi tệ hại như bây giờ.
“Mẹ cháu phải chăm sóc bố, đợi đến khi bố cháu có thể hoạt động lại, bà ấy nhất định mẹ sẽ đến thăm ông thôi?” Sầm Hoan giải thích thay cho mẹ mình.
“Cậu ta...!thực ra- có thể đến thành phố để tập phục hồi, dù sao thiết bị ở tế ở đây đầy đủ hơn so với trong huyện thành, ông cũng đã chuẩn bị cho cậu ta một căn nhà từ trước rồi, bọn họ có thể dọn đến bất cứ lúc nào cũng được, còn có người giúp việc chịu trách nhiệm dọn dẹp và chăm lo những chuyện cần thiết hàng ngày của họ.”
Sầm Hoan nhìn ông ngoại mang khuôn mặt nhân hậu, thầm nghĩ rằng mẹ cô nhất định sẽ rất vui nếu biết ông ngoại đang cố gắng bù đắp cho bà, đồng thời đã gián tiếp chấp nhận bố.
Cô đang định nói gì đó thì bên tai nghe thấy tiếng giày cao gót từ hướng đại sảnh truyền đến.
“Bác trai, bác gái.”
Hướng Đoá Di duyên dáng bước đi trên đôi giày cao gót, trên mặt giữ vững nụ cười dịu dàng và chuẩn mực, khi nhìn thấy Sầm Hoan cô ta khẽ gật đầu chào hỏi.
“Đoá Di, tại sao cháu lại trở về một mình? Không phải cháu nói rằng hôm nay bố cháu sẽ xuất viện sao?” Liễu Như Lam hỏi cô ta.
“Ừm, bác sĩ nói ngày mai ông ấy xuất viện sẽ tốt hơn, hôm nay lại ở lại bệnh viện thêm một đêm nữa.”
“Vậy ngày mai cháu bảo quản gia Đoàn đến giúp một tay.”
Hướng Đoá Di gật đầu, sau đó nhìn xung quanh rồi lại hỏi: “Cháu vừa nghe quản gia Đoàn nói rằng Đình Đông đã trở về rồi?”
“Thằng bé trở về lấy chút đồ, chắc là nó đang ở trong phòng, cháu đi lên đi, nhân tiện gọi thằng bé xuống, đợi bố cháu xuất viện, bảo nó tranh thủ thời gian về nhà một chuyến, nói chuyện hôn sự của hai đứa.”
Nghe thấy vậy, Hướng Đoá Di vui mừng khôn xiết.
Còn Sầm Hoan, rõ ràng biết rằng sớm muộn gì Hướng Đoá Di cũng sẽ kết hôn với cậu nhỏ, trở thành dì nhỏ của cô, nhưng nghe Liễu Như Lam nói như vậy, trong lòng cô vẫn cảm thấy rất khó chịu.
“Vậy cháu đi lên đây.”
Hướng Đoá Di vừa dứt lời, cô đã nghe thấy tiếng bước chân đi xuống lầu.
Hoắc Đình Đông cầm theo một số tài liệu đi xuống lầu, Hướng Đoá Di lập tức đi tới đón.
“Đình Đông.” Cô ta cười, móc vào cánh tay anh: “Vừa rồi bác gái mới bảo em lên gọi anh xuống đấy.”
Hoắc Đình Đông liếc nhìn cánh tay đang bị cô ta quấn lấy, ánh mắt lướt nhẹ về phía Sầm Hoan, cô vội vàng dời ánh mắt đi chỗ khác.
Anh thu hồi ánh mắt, vung tay lắc lắc đống hồ sơ rồi bình tĩnh thoát khỏi tay của Hướng Đoá Di.
“Đình Đông,” Hoắc Hiền gọi ngăn lại: “Chuyện đám cưới của con và Đoá Di đã bị trì hoãn lâu như vậy rồi.
Lần này, khi bố của con bé xuất viện, mọi chuyện sẽ được quyết định.
Con không còn trẻ nữa, nên kết hôn sinh con rồi, đừng cứ kéo dài mãi.”
Hoắc Đình Đông nhìn Sầm Hoan, không gật đầu cũng không từ