"Cháu hối hận cái gì?" Hoắc Đình Đông ngẩng đầu hỏi cô, đôi mắt đen sâu không thấy đáy kia càng thêm đáng sợ trong bóng đêm.
Sầm Hoan nhắm mắt lặng lẽ rơi lệ, không dám nhìn biểu tình trên mặt anh.
Cô hối hận đẩy cánh cửa phòng tắm ra, hối hận cùng anh về nhà, hối hận tò mò về thỏi son kia, hối hận khi anh say rượu ở lại chăm sóc anh, hối hận vì đau lòng vì anh không được ai yêu thương nên mới nhất thời xúc động...
"Cháu hối hận vì đã yêu cậu sao?" Hoắc Đình Đông trả lời thay cô, mà tay cũng không nhàn rỗi, thành công cởi nốt vật che chắn cuối cùng còn lại trên người hai người, thân thể nóng bỏng của anh đè lên cô không chừa lại một khe hở, chỗ ngang ngược kia kiêu ngạo đặt ở giữa hai chân cô chuẩn bị ngẩng đầu.
Hoắc Đình Đông liếc cô một cái rồi nhẹ nhàng thở dài, bàn tay phủ lên gương mặt cô, khi anh chạm đến gò má ướt lạnh thì ngẩn người một cái, hàng lông mày rậm khẽ nhíu lại.
Rõ ràng cô yêu anh, cũng không ghét bọ sự gần gũi của anh, nhưng tại sao cô lại nhiều lần đẩy anh ra, thậm chí còn rơi nước mắt chứ?
"Rốt cuộc cháu đã lừa cậu chuyện gì?" Anh hôn lên môi cô, đôi mắt đen nhìn chằm chằm vào cô, hỏi.
Sầm Hoan lắc đầu, vẫn không dám mở mắt ra, sợ bị anh nhìn thấy sự bối rối trong mắt mình.
"Không có à?" Anh nghi ngờ híp mắt lại, há mồm cắn một cái lên bờ vai mềm mại của cô.
Sầm Hoan đau đến mở mắt, đáy mắt lấp lánh ánh nước.
"Sầm Hoan, nếu cháu có chuyện gì giấu cậu, bây giờ cháu nói ra thì cậu còn có thể tha thứ cho cháu.” Giọng điệu gần như dụ dỗ của anh vang lên.
Sầm Hoan nhớ tới chuyện cô đã hứa với mẹ mình đợi một lúc nào đó, cô sẽ nói cho cậu nhỏ biết chuyện cô có một người con gái, nhưng rồi lúc này cô lại do dự, nếu cô nói cho anh biết, liệu anh có thể...
"Cháu không nói có phải là muốn cậu chính miệng hỏi Tần Qua hay không?"
Sầm Hoan liếc mắt, vội vàng lắc đầu: "Không liên quan đến chuyện của Tần Qua đâu ạ, cậu đừng quấy rầy cuộc sống của cậu ấy.
”
Cô đã nợ Tần Qua quá nhiều rồi, thật sự cô không muốn khiến anh ta bởi vì mình mà gặp nhiều chuyện phiền toái hơn nữa.
"Cháu vội vàng lo lắng cho cậu ta như vậy, xem ra là cậu ta biết rất nhiều chuyện đó nhỉ.” Hoắc Đình Đông gần như chắc chắn có lẽ Tần Qua biết rõ mười mươi chuyện của cô: "Nếu cháu không muốn nói, vậy thì cậu chỉ có thể hỏi cậu ta mà thôi."
Sầm Hoan nổi giận: "Hoắc Đình Đông, cậu có cần phải ép buộc người ta đến mức vậy không hả!”
"Cậu chỉ muốn biết tại sao cháu lại cứ đẩy cậu ra?”
Sầm Hoan ngạc nhiên, mơ hồ cảm thấy dường như có thứ gì đó không giấu được, loại cảm giác này khiến cô cảm thấy bất an, ánh mắt của cô nhìn Hoắc Đình Đông giống như anh là con quái vật bất cứ lúc nào cũng có thể cắn nuốt cô, trong mắt cô tràn đầy sợ hãi.
"Cậu đừng ép cháu." Cô nghiêng ánh mắt đi, giọng điệu vô cùng bất lực.
"Cậu ép cháu khi nào chứ? Rốt cuộc là cháu giấu cậu chuyện gì hả?” Cô càngkhông nói, Hoắc Đình Đông càng chắc chắn là cô có chuyện lừa dối anh, mà đây có lẽ chính là nguyên nhân cô nhiều lần đẩy anh ra.
"Cháu..." Sầm Hoan mở miệng muốn nói nhưng cô khó có thể nói thành lời.
Hoắc Đình Đông hừ một tiếng, thứ nóng bỏng, phấn chấn bừng bừng đang ghé sát lại nươi ướt át, mềm mại của cô, cái thứ cảm giác nóng bỏng như lửa đốt đó khiến Sầm Hoan hoảng hốt bất kì lúc nào mình cũng có thể bị đâm thủng.
"Cậu đừng có uy hiếp cháu như vậy." Cô tức giận giãy dụa, vốn là muốn thoát khỏi chỗ uy hiếp kia của anh nhưng không ngờ lại phản tác dụng, trong lúc giãy dụa, cô thế nhưng lại khiến nơi đó của hai người dán sát không lưu lại một khe hở.
"Thì ra cháu gấp không thể chờ đợi được nữa rồi." Anh cúi đầu chặn lại môi cô, một tay giữ chặt eo cô, một tay ôm lấy hông cô, đang muốn tiến vào thì bên tai vang lên một hồi chuông điện thoại di động.
Hai người đều sửng sốt, Hoắc Đình Đông nhìn cô gái nhỏ dưới thân tựa như thở phào nhẹ nhõm, đuôi lông mày anh khẽ nhếch lên, ác liệt đâm vào một chút, khi cô kinh hãi trợn tròn mắt thì anh nhanh chóng rời đi, xoay người lấy điện thoại di động của mình từ trong túi áo khoác tây trang ra.
Bởi vì đang chờ một cuộc điện thoại quan trọng cho nên anh mới buộc phải dừng lại, chỉ là anh không ngờ người