Khi Hoắc Đình Đông trở về phòng ngủ, Sầm Hoan đã ngủ say, hơn nửa cái chăn trượt xuống đất, cơ thể cô co lại thành một khối, dưới ánh đèn dịu nhẹ, hàng mày xinh đẹp của cô khẽ cau lại, bên má còn sót lại vết ướt nhạt.
Anh đi qua, cúi người nhặt chăn đắp lên cho cô.
Lúc anh giúp cô lau đi vết ướt bên má, Sầm Hoan đột nhiên nhúc nhích, sau đó hai tay đưa ra hươ loạn, anh đoán là cô đang mơ thấy ác mộng, bắt lấy tay cô muốn vỗ về cô, nhưng lại bị cô nắm lấy áo sơ mi.
“Sầm Hoan?” Hoắc Đình Đông gọi cô, giọng nói pha lẫn chút dịu dàng khó thấy.
Nhưng Sầm Hoan lại không nghe thấy, cô xoắn hàng mày lại, nắm lấy áo sơ mi của anh, vô thức thì thầm: “Cậu nhỏ, tha cho em…”
Nghe thấy cô đến trong mơ cũng cầu xin anh tha cho, hô hấp của Hoắc Đình Đông đột nhiên nghẹn lại, lồng ngực giống như bị ai đó đấm cho một cái.
Anh nhìn chằm chằm đôi mắt đang nhắm chặt của Sầm Hoan, tách ngón tay cô ra từng chút một, bỏ tay cô vào trong chăn, sau đó vỗ về cô chìm vào giấc ngủ say lần nữa.
Không biết đã qua bao lâu, Hoắc Đình Đông đột nhiên nghĩ đến gì đó, nhìn cô đang ngủ say, sau đó đứng dậy rời khỏi căn hộ của cô, trở về công ty nhận một phần tài liệu quan trọng.
Mà sau khi anh rời khi được một lúc, Sầm Hoan bị cảm giác đói cồn cào khiến cho tỉnh giấc.
Sau khi nhìn xung quanh không thấy Hoắc Đình Đông, cô mới đoán là anh đã đi rồi.
Sầm Hoan quay đầu nhìn đồng hồ ở đầu giường, thấy chỉ mới rạng sáng, cô bò dậy đi vào nhà bếp tìm đồ ăn, mở tủ lạnh ra nhìn thấy bên trong trống không, cô mới nhớ ra hôm qua tủ lạnh đã trống rồi, mà tối nay cô lại cùng anh tham gia buổi tụ họp của đám bạn từ bé, vốn dĩ không có thời gian đi siêu thị mua đồ ăn.
Bụng đói đến hơi khó chịu, Sầm Hoan vừa uống một chút nước lót dạ, vừa vo gạo nấu cháo trắng, sau đó về phòng tắm rửa tẩy trang, đợi khi ra ngoài đã có thể ngửi thấy mùi thơm thoang thoảng của cháo trắng.
Sầm Hoan bỏ chút đường vào, sau đó đổ ra một cái chén to, để nó mau chóng nguội bớt.
Lúc tiếng mở cửa vang lên, đúng lúc cô không kịp chờ đợi mà ăn ngụm đầu tiên, cháo kê mềm dẻo bỏ vào trong miệng, khiến cô nóng đến thè đầu lưỡi ra, sau đó lại rụt về, mùi vị gì cũng không nếm được đã nuốt hết xuống.
Hoắc Đình Đông đi vào, nhìn thấy dáng vẻ này của cô, hơi dở khóc dở cười mà đi qua, đưa cái túi trong tay qua: “Ăn cái này đi, cháo đợi nguội chút rồi hãy ăn.
”
Sầm Hoan liếc nhìn đồ ngọt được đựng trong túi một cái, hừ một tiếng, tự mình ăn cháo của mình.
Hoắc Đình Đông cong khoé môi, kéo ghế ra ngồi xuống bên cạnh cô, lấy một hộp bánh đậu đỏ ra khỏi túi, mở ra, lấy một miếng nhỏ trong hộp đưa đến bên miệng cô.
Sầm Hoan trừng mắt nhìn miếng bánh đậu đỏ sáng bóng dưới ánh đèn bên miệng mình, vô thức nuốt nước bọt, nhưng vẫn rất có khí phách mà dời mắt đi.
Hoắc Đình Đông nhướng mày: “Vẫn còn giận anh vì đã dẫn em tham gia buổi tụ họp sao?”
Sầm Hoan không lên tiếng, nghĩ đến cảnh tượng lúng túng của mình trong buổi tụ họp, mi tâm bất giác cau lại.
“Ngày mai còn phải đi làm đó, đừng giận nữa, ăn xong rồi yên tâm ngủ đi.
” Hoắc Đình Đông dỗ cô, mặc dù không hề dịu dàng chút nào, nhưng bỗng nhiên khiến vành mắt Sầm Hoan đỏ lên.
Anh chính là như vậy, cho dù từ trước đến giờ không hề dịu dàng, nhưng chỉ cần anh nói vài lời nhận sai thì sẽ có thể dễ dàng khiến cảm xúc của cô dao động, khiến cô không còn tức giận nổi nữa.
“Em biết tối nay anh cố ý dẫn em đi gặp đám bạn từ nhỏ của anh.
” Sầm Hoan đột nhiên mở miệng, giọng nói có hơi khàn.
Hoắc Đình Đông im lặng nhìn chằm chằm cô, nghe cô tiếp tục nói: “Em không biết tại sao anh lại đột nhiên trở nên nghĩ thoáng như vậy, giống như không hề lo lắng nếu như người khác biết quan hệ giữa anh và em thì sẽ nhìn chúng ta như thế nào, em rất muốn biết tại sao, nhưng anh luôn không nói cho em biết.
”
Hoắc Đình Đông nghe ra được sự giằng co và hoảng sợ trong lòng cô, anh để bánh đậu đỏ vào trong miệng cô, nghiêng người qua mặc kệ cô giãy giụa mà bế cô ngồi lên đùi mình.
“Sầm Hoan, bây giờ anh không cách nào cho em bất kỳ câu trả lời nào.
Nhưng em phải tin tưởng anh, anh sẽ không làm tổn hại đến em, việc em cần làm là phải tin tưởng anh trăm phần trăm, làm theo lời anh nói, những việc khác em không cần nghĩ đến, cứ giao tất cả cho anh, anh sẽ cho em một tương lai hạnh phúc.
”
Tương lai hạnh phúc?
Sầm Hoan thầm nói mấy chữ này, rõ ràng đậu đỏ trong miệng ngọt đến phát ngán, nhưng trong lòng cô lại chát chúa.
Với quan hệ của anh và cô, hai người làm sao có thể có tương lai được? Huống chi còn là một tương lai hạnh phúc, quả thật là người ngốc nói mê mà.
Hoắc Đình Đông cảm nhận được sự nghi ngờ của Sầm Hoan thông qua biểu cảm của cô, nhưng cũng không giải thích nhiều, chỉ nói: “Cho anh thêm chút thời gian, đợi anh xử lý xong tất cả mọi chuyện, đến lúc đó anh sẽ đưa em ra nước ngoài giải khuây.
”
“Em không muốn.
” Sầm Hoan từ chối: “Em muốn ở cùng con gái.
”
“Đương nhiên là sẽ dẫn bé con theo.
”
Nghe anh nói như vậy, Sầm Hoan nâng mắt liếc nhìn anh: “Con gái em sẽ không thích bị người ta nói là con hoang đâu.
”
Sắc mặt Hoắc Đình Đông cứng lại, ôm cô không nói gì.
“Em phải ngủ đây, anh cũng về đi.
” Sầm Hoan gỡ tay đang vòng ôm lấy mình ra, vừa định ngồi dậy, tay của anh lại vòng lên.
“Đuổi anh đi?” Hoắc Đình Đông liếc xéo cô, khẽ hừ một tiếng rồi bế cô đi về phía phòng ngủ.
Sầm Hoan sợ mình rớt xuống, hai tay ôm lấy cổ anh, biết rằng cho dù mình có nói gì, anh cũng sẽ không rời đi, nên cũng lười nói tiếp nữa.
Hoắc Đình Đông sắp xếp cho cô xong, tự mình cũng cởi áo đi vào phòng tắm