Hoa đã có chủ, sau này em chỉ có thể là của anh.
Sầm Hoan lẩm nhẩm lặp lại câu nói này, ánh mắt đảo qua người đàn ông nằm bên trái đã ngủ say và khuôn mặt đang ngủ của con gái phía bên phải.
Dù đã đồng ý với anh, nhưng trong lòng cô vẫn đang đấu tranh dữ dội, một mặt vướng vào chuyện của con gái, mặt khác lại không muốn buông bỏ tình cảm dành cho anh.
Tâm lý mâu thuẫn như vậy khiến nội tâm cô đau đớn, như chìm trong nước sôi lửa bỏng, một nửa là lửa nóng, một nửa là đại dương.
Cô lặng lẽ ngồi xuống, nhớ tới quyết tâm ngày đó, cô bình tĩnh lại một chút, cuối cùng quyết định giao tất cả cho anh, dù sao cô cũng trốn không thoát được.
Ở lại Bệnh viện bảo vệ sức khỏe mẹ và bé một tuần, bệnh tình của cô bé rõ ràng đã có chuyển biến tốt đẹp, thân nhiệt trở lại bình thường, không còn bị sốt nhẹ.
Ngay cả những sẹo đậu mùa trên cơ thể cũng bắt đầu mờ đi.
"Ôi, cuối cùng cũng về đến nhà rồi!" Cô bé ốm mấy ngày nay vừa lấy lại tinh thần không nhịn được bắt đầu đùa vui ồn ào, leo lên vai Hoắc Đình Đông, hai cánh tay nhỏ ôm lấy cổ anh dùng trán chơi đấu bò, Hoắc Đình Đông có thể nhìn thấy đôi mắt ngấn nước của cô bé xanh và trong như nước biển.
"Ông cậu, cậu nói khi cháu khỏi bệnh sẽ đưa cháu đến khu vui chơi đúng không ạ?”
Hoắc Đình Đông cười nhéo nhéo khuôn mặt trắng mịn của cô bé, gật đầu: “Cháu muốn đi đâu chơi ông sẽ đi với cháu.”
Cô bé ngay lập tức reo lên hoan hô.
Sầm Hoan đang thu dọn đồ đạc, nghe thấy lời này thì nhìn sang: "Anh đừng chiều chuộng con bé quá, nếu không sau này con bé sẽ quấn lấy anh cả ngày đấy."
Hoắc Đình Đông nhướng mày phản đối, vẻ mặt chiều chuộng nhìn cô bé: "Anh thích con bé mỗi ngày đều quấn lấy anh."
“Cháu cũng thích ông.” Cô bé ngọt ngào hôn lên má anh, đôi mắt cong cong mỉm cười.
Sầm Hoan nhìn một lớn một nhỏ trước mặt, trong lòng cảm xúc lẫn lộn.
Mấy ngày nay ngoại trừ đến công ty, thời gian còn lại anh đều ở bệnh viện với mẹ con cô.
Nếu con gái không vui, anh sẽ tìm đủ mọi cách chọc cho cô bé cười, dáng vẻ đó rất giống một người cha.
Thảo nào các bác sĩ và y tá ở Bệnh viện bảo vệ sức khỏe mẹ và bé đều hiểu lầm bọn họ là một nhà ba người.
Một nhà ba người, cô cúi đầu suy nghĩ ý nghĩa của từ này, trên môi vô thức nở một nụ cười nhạt.
"Đang nghĩ gì mà say mê như vậy?"
Một giọng nói nghi hoặc phát ra từ trên đỉnh đầu.
Cô ngước mắt lên lại đụng phải đôi mắt đen sâu thẳm nhuốm ý cười của anh, tai không hiểu sao lại nóng lên.
Mấy ngày nay anh lúc nào cũng cười, mà cô thì lại không có tinh thần gì cả, anh vừa cười cô đã cảm thấy cả người mềm nhũn, tim đập thình thịch.
"Anh đã làm xong thủ tục xuất viện rồi, thu dọn đồ đạc xong chúng ta sẽ về nhà."
Về nhà, từ ngữ thật ấm áp biết nhường nào.
Sầm Hoan cảm thấy có một dòng nước ấm đang chảy trong lòng, nhìn anh rồi khẽ gật đầu.
...
Quả nhiên nhà mới cách bệnh viện nơi cô làm việc không xa lắm, về cơ bản cùng khoảng cách với căn hộ trước đây.
Hơn nữa, căn hộ đã được người ủy thác của Hoắc Đình Đông thuê ngay từ đêm họ trở lại thành phố, đồ đạc của cô ngoại trừ một ít hành lý, những thứ khác đều không cần,
Hoắc Đình Đông bấm chuông cửa, một lúc sau cửa mở ra, lộ ra một khuôn mặt thiếu nữ, nhìn thấy cô bé Hoắc Đình Đông ôm trong lòng và Sầm Hoan ở bên cạnh anh, không có chút kinh ngạc.
Cô ấy mỉm cười nhìn Sầm Hoan: "Xin chào, tôi là Tiểu Trần, được anh Hoắc mời đến chăm sóc cho cô chủ."
Sầm Hoan mỉm cười, nhưng không biết làm thế nào để giới thiệu bản thân.
"Tiểu Trần, cô tắm rửa cho cô chủ trước đi, sau đó cho con bé ăn một chút."
“Vâng.” Tiểu Trần ôm lấy Tranh Tranh từ trong tay anh, cô bé chớp chớp đôi mắt to, sau đó quay đầu nhìn mẹ, có chút chống cự muốn nhảy ra khỏi ngực Tiểu Trần.
Hoắc Đình Đông thấy cô bé phản kháng, biết cô bé không thích người khác ôm mình nên vội vàng an