Đã hơn nửa tháng kể từ ngày Hướng Đoá Di rời khỏi nhà họ Hoắc, Liễu Như Lam đã luôn rất thích cô ta làm con dâu của mình, nhưng bà ấy không bao giờ nghĩ rằng giữa chừng con trai mình lại rút lời, phá hủy mối quan hệ bà nàng dâu giữa bà ấy với Hướng Đoá Di, cho nên trong lòng cô luôn cảm thấy rất đáng tiếc.
Bà ấy đang cùng chồng tắm nắng ở sân sau, khi nghe quản gia Đoàn nói cô Hướng đã đến, trên mặt bà ấy lập tức nở nụ cười, nhưng Hoắc Hiền cau mày, thốt ra một câu: “Sao vừa mới đi đã đến đây nữa rồi?”
Liễu Như Lam nhìn chồng mình: “Ông à, trước đây không phải ông cảm thấy con bé rất tốt sao? Tại sao bây giờ ông lại phản cảm con bé như vậy?”
“Tôi đã từng nghĩ rằng Đình Đông thích cô ta, nhưng bây giờ Đình Đông lại không thích cô ta, mối quan hệ giữa hai người đã được làm rõ rồi, vậy cô ta còn tới đây để làm gì? Cứ dây dưa như vậy sẽ chỉ khiến Đình Đông chán ghét cô ta hơn mà thôi, hơn nữa mấy ngày nay tôi đã cẩn thận quan sát, tôi phát hiện cô ta quả thực không thích hợp với Đình Đông, tính tình cô ta quá nóng nảy và kiêu ngạo, hơn nữa còn lại còn khá mưu mô, hoàn toàn không hề dịu dàng thuần khiết như vẻ ngoài của cô ta, nếu ép buộc ấy Đình Đông ở bên cạnh cô ta, nhất định sẽ không có một cuộc sống tốt đẹp.”
“Tôi chỉ cảm thấy con bé rất tốt, chuyện lớn chuyện nhỏ đều có thể nhẫn nhịn được.”
Thấy ông ấy còn muốn nói nhiều hơn, Liễu Như Lam đứng dậy đi đến sân trước.
Nụ cười trên mặt Liễu Như Lam đông cứng lại sau khi nhìn vào chiếc khẩu trang che gần hết khuôn mặt của Hướng Đoá Di.
“Tiểu Đóa, cháu bị cảm à?”
Hướng Đoá Di lắc đầu, đôi mắt ngấn lệ.
“Không bị cảm vậy thì tại sao cháu lại đeo khẩu trang thế?”
“Bác gái, mặt của cháu không thể đi gặp người khác được, cho nên cháu mới đeo khẩu trang.”
“Mặt của cháu không thể đi gặp người khác được là sao?” Liễu Như Lan kinh ngạc, lập tức thay đổi sắc mặt: “Rốt cuộc là sao vậy? Để bác xem.”
Hướng Đoá Di tháo khẩu trang trên mặt ra, Liễu Như Lam há hốc mồm khi nhìn rõ mặt cô.
“Cái này ai đánh cháu thế?” Những dấu tay rõ ràng chằng chịt trên đó đã biến thành màu tím, hai gò má càng thêm sưng đỏ, vừa nhìn đã biết rõ ràng là bị người ta tát mới thành ra như vậy.
Hướng Đoá Di nhìn xung quanh rồi mới nói: “Sầm Hoan đã tìm người đánh cháu.”
“Hoan Hoan?” Liễu Như Lam ngạc nhiên kêu lên, sau đó cau mày: “Tiểu Đóa, cháu không thù không oán gì với con bé, tại sao nó lại tìm người đánh cháu?”
Mặc dù Liễu Như Lam không thích Sầm Hoan, nhưng theo sự hiểu biết của bà ấy về Sầm Hoan, Sầm Hoan không phải là loại phụ nữ vô lý, nếu người khác không động đến cô, cô cũng sẽ không chủ động gây thù chuốc oán với ai cả.
“Là thật đấy, bác gái, bác tin cháu đi.” Thấy bà ấy không tin, Hướng Đoá Di lo lắng: “Bởi vì cháu phát hiện ra bí mật của cô ta, tìm người điều tra cô ta, cho nên cô ta mới cho người đến đánh cháu, còn cướp bằng chứng mà cháu thu thập được.”
“Bí mật và bằng chứng gì cơ cháu? Cháu đang nói cái gì vậy?” Liễu Như Lam càng nghe càng hồ đồ, thậm chí còn có hơi hoài nghi không biết có phải Hướng Đoá Di đã bị đánh đến mụ mị đầu óc rồi không.
Trong lòng Hướng Đoá Di đang đấu tranh không biết có nên vạch trần toàn bộ câu chuyện hay không, ban nãy khi cô ta đến nhà họ Hoắc, cô ta đã định kể cho Liễu Như Lam mọi chuyện về Sầm Hoan, nhưng bây giờ nghĩ lại, nếu cô ta thực sự làm vậy, nếu Hoắc Đình Đông biết được chắc chắn sẽ không bỏ qua cho cô ta.
Trừ phi……
“Bác gái à, chuyện này rất quan trọng, cháu hi vọng sau khi bác gái biết có thể giữ bí mật cho cháu, đừng nói cho Đình Đông là cháu đã nói với bác gái, có được không?”
Giọng điệu bí mật của cô ta lại khiến Liễu Như Lam càng thêm bối rối.
“Chính xác thì cháu muốn bác giấu Đình Đông chuyện gì?”
Hướng Đoá Di nghiến răng, lấy điện thoại trong túi xách ra, bấm vào album ảnh rồi đưa đến trước mặt Liễu Như Lam.
Liễu Như Lam nhận lấy, khẽ nheo mắt xem lướt từng bức ảnh, lỗ tai thì nghe Hướng Đoá Di nói: “Đây là bức ảnh cháu vô tình chụp được khi nhờ người điều tra Sầm Hoan.
Tuy có một số bức ảnh không được rõ lắm nhưng chắc cũng có thể dễ dàng nhìn thấy người đàn ông và phụ nữ bên trong đó là ai đúng không ạ?”
Lương Hựu Tây đã giúp Sầm Hoan lừa cô ta giao tất cả ảnh và clip ra, nhưng anh ta không ngờ rằng cô ta đã lưu một bản trong album điện thoại di động của mình.
Liễu Như Lam càng nhìn, sắc mặt bà ấy lại càng trở nên khó coi, cuối cùng bà ấy muốn đập nát chiếc điện thoại trên tay.
“Tiểu Đóa, đây rốt cuộc là chuyện gì vậy? Cháu đang đùa kiểu gì với bác gái thế? Đình Đông và Hoan Hoan là cậu cháu.
Cháu lấy những bức ảnh này từ đâu mà làm chúng giống y như thật vậy?”
“Bác gái, cháu biết bác gái khó mà tin được.
Nói thật, lúc cháu mới phát hiện ra, cháu cũng không thể chấp nhận việc bọn họ là cậu cháu ruột vậy mà lại loạn luân.
Nhưng đây là sự thật, những bức ảnh này không phải do cháu làm giả, mà thật sự đã chụp lại được.
Nếu bác không tin cháu, bác có thể tự mình đến tìm Sầm Hoan hỏi cho ra lẽ.”
Liễu Như Lam nghe cô ta nói chắc chắn như vậy, cả người sững sờ, khuôn mặt tái nhợt như tờ giấy.
“Chính vì lý do này mà Đình Đông mới muốn hủy bỏ hôn ước với cháu.
Bác hãy thử nghĩ xem, thời gian cháu và anh ấy hủy hôn ước không sớm không muộn, trùng hợp lại đúng ngay lúc Sầm Hoan từ nước ngoài trở về nên anh ấy mới thay đổi ý định.
Nhất định là bởi vì Sầm Hoan đã quyến rũ anh ấy, Đình Đông đã bị cô ta mê hoặc nên mới ma xui quỷ khiến chia tay với cháu.” Thấy bà ấy im lặng, Hướng Đoá Di đổ thêm dầu vào lửa.
Liễu Như Lam nhìn về phía Hướng Đoá Di, nhớ lại vừa rồi chồng của bà ấy có nói rằng tính tình cô ta rất cáu gắt, kiêu ngạo lại đầy mưu mô, không dịu dàng và ngây thơ như vẻ bề ngoài, bây giờ nghĩ lại,