Sầm Hoan như ăn trộm đi xuống lầu, ánh mắt đảo loạn xạ khắp nơi.
Ngay cả thím Phúc gọi cô ăn sáng mấy lần cô cũng không trả lời, chỉ lo lấy tay che mặt hoảng loạn chạy ra ngoài.
Hoàn toàn là hành vi của một tên trộm.
Phía sau, Hoắc Đình Đông một tay chống lấy tay vịn cầu thang, tay kia xoa xoa trán.
Anh nhìn bóng dáng đang dần đi xa của Sầm Hoan, tâm trạng vui vẻ mà khóe miệng khẽ nhếch lên.
“Cậu hai?” Thím Phúc kinh ngạc nhìn Hoắc Đình Đông đứng trên cầu thang, suýt chút nữa cho là mình nhìn lầm.
“Cậu hai làm sao?” Liễu Như Lam đi từ trong phòng ngủ ra tiếp lời, thân ảnh nhỏ bé trong lòng bà đang nghịch sợi dây chuyền ngọc bội trên cổ.
“Ôi, bà chủ, là cậu hai…”
“Mẹ.” Hoắc Đình Đông đi xuống lầu thẳng tới chỗ Liễu Như Lam.
Nghe thấy giọng nói của Hoắc Vũ Đông, Tranh Tranh ngẩng đầu lên, chớp chớp đôi mắt to, không thèm nghịch sợi dây chuyền ngọc bội trong tay nữa mà lao vào người Hoắc Đình Đông.
Hoắc Đình Đông ôm lấy con bé, nhóc Tranh lập tức leo lên cổ anh như khỉ con.
Sau đó cô bé cọ lên trán lên mặt anh đầy nước miếng, nói nhớ anh khiến cho Hoắc Đình Đông cười nhẹ liên tục.
Liễu Như Lam đứng bên cạnh nhìn trên mặt con trai mình lộ ra nụ cười không khỏi bàng hoàng như bị sét đánh.
Con trai bà đã hơn ba mươi tuổi rồi nhưng chưa bao giờ bà thấy anh cười hạnh phúc như vậy trước mặt mình.
Hoắc Đình Đông nhướng mày, xoa xoa mái tóc xoăn của đứa trẻ.
Khi nghe nhóc Tranh nhắc đến Sầm Hoan, Liễu Như Lam đột nhiên nhớ tới điều gì đó, sắc mặt thay đổi trong nháy mắt: “Đình Đông, con về nhà khi nào vậy?”
“Con về lúc bốn giờ hơn.” Hoắc Đình Đông ôm Tranh Tranh đi về phía phòng khách.
“Vậy con…” Liễu Như Lam muốn hỏi xem anh có gặp Sầm Hoan hay chưa nhưng lại cảm thấy hỏi như vậy không thích hợp cho lắm, dù sao thì thím Phúc vẫn còn đang đứng bên cạnh.
“Mẹ có chuyện muốn hỏi con, con đưa con bé cho thím Phúc đi, để cho thím Phúc dỗ con bé ăn.”
Thím Phúc nghe vậy liền đi tới bế bé con lên, Hoắc Đình Đông thấy nhóc Tranh vểnh môi, vẻ mặt không vui bèn giơ tay khẽ vuốt mặt bé, dỗ: “Con đi ăn trước đi, một lát nữa lại chơi.”
Thím Phúc vừa bế bé đi, Liễu Như Lam lập tức nói: “Vào phòng sách đi, chuyện này nói ở đây không thích hợp.”
Hoắc Đình Đông đương nhiên biết mẹ anh muốn nói gì, cho dù mẹ anh không hỏi thì anh cũng tính sẽ nói với bà.
“Đình Đông, con nói thật đi, lúc con về con có đi gặp Hoan Hoan không?” Cửa phòng sách vừa đóng lại, Liễu Như Lam vội vã muốn biết câu trả lời.
Hoắc Đình Đông liếc nhìn mẹ anh một cái, đi đến cạnh cửa sổ, tầm mắt nhìn về một nơi ở ngoài cửa sổ: “Mẹ, mẹ nói đi, mẹ muốn như thế nào?”
Liễu Như Lam bị câu hỏi của con trai làm khó.
Bà không biết anh hỏi như vậy có phải là đã biết được chuyện Sầm Hoan chuyển qua đây là bị bà uy hiếp hay không.
Nếu như mà anh biết, liệu có phải là do Sầm Hoan tố cáo bà với anh hay không.
Nghĩ tới khả năng này, bà không tự chủ được mà cau mày, lại càng thêm không thích Sầm Hoan.
Đợi một lúc mà không thấy bà trả lời, Hoắc Đình Đông quay đầu lại nhìn bà.
“Con đã biết rằng Sầm Hoan và Tranh Tranh chuyển về đây bởi vì mẹ đã biết chuyện giữa con và cô ấy, nhưng không phải là Sầm Hoan nói với con.”
Thật ra Liễu Như Lam cũng biết, nếu như thật sự con trai bà muốn Sầm Hoan nói ra sự thật không khó.
Vậy ý của anh khi nói với bà như thế, là bà có dự định gì với chuyện của anh và Sầm Hoan?
Bà trầm ngâm một lúc mới trả lời nhưng vẻ mặt lại rất khó coi: “Mẹ biết là con có tình cảm với Sầm Hoan