Không biết có phải là do sự uy hiếp của Hoắc Đình Đông có hiệu quả hay không, mấy hôm nay dù cho Liễu Như Lam có nhìn thấy hai người ra vào cùng nhau, cũng không còn tìm riêng Sầm Hoan nữa, chỉ là mỗi khi thấy hai người cùng xuất hiện, thì sắc mặt của bà ấy không tốt lắm.
Sầm Hoan đã hạ quyết tâm muốn cùng anh tiến và lùi, vì vậy cô cố gắng hết sức không suy nghĩ theo hướng tiêu cực nữa.
Hoắc Đình Đông thấy nụ cười trên mặt cô ngày càng xán lạn hơn, tâm trạng cũng vui vẻ theo.
Trong chớp mắt, chuyến đi London đã đến gần, vào đêm trước khi đi, Hướng Vanh tìm đến tận nhà họ Hoắc.
“Ông Hoắc, hai nhà chúng ta đã thân nhau mấy đời, quan hệ tốt đẹp, nên tôi cũng không vòng vo nữa, hôm nay tôi có gì thì sẽ nói đó.”
Mặt Hướng Vanh nghiêm túc, tình trạng nửa sống nửa chết của con gái khiến ông ta chỉ trong mấy ngày mà rõ ràng trở nên già nua hơn rất nhiều.
Liễu Như Lam và Hoắc Hiền nhìn nhau một cái, Hoắc Hiền nói: “Tiểu Đóa xảy ra chuyện như vậy, trong lòng mọi người cũng không dễ chịu gì, ông ngồi xuống uống ly trà đã, có gì từ từ nói.”
Hướng Vanh nói: “Còn từ từ nữa, tôi nghĩ con gái tôi không còn mạng mất.”
Liễu Như Lam ngẩn ra: “Tôi nghe bác sĩ trong bệnh viện nói Tiểu Đóa đã qua khỏi thời kỳ nguy hiểm, chỉ là tạm thời hôn mê chưa tỉnh, sao…”
“Nó không phải là tạm thời hôn mê chưa tỉnh, mà là có thể tỉnh sẽ không bao giờ tỉnh lại nữa!” Hướng Vanh kích động cắt ngang lời Liễu Như Lam, trong mắt tràn đầy sự đau khổ.
“Hai đời nhà họ Hướng đều chỉ có một đứa con, đến đời tôi chỉ có một mình Tiểu Đoá, tôi vốn tưởng rằng nó có thể gả cho Đình Đông, đến lúc đó để một trong những đứa con của hai đứa nó mang họ Hướng, nhưng không ngờ kết quả lại trở thành như vậy! Mấy ngày nay tôi càng nghĩ càng không nuốt nổi cục tức này!”
Ông ta nhìn về phía Liễu Như Lam, ánh mắt mang theo tia oán hận: “Lúc đầu nếu không phải bà cứ luôn miệng khen con trai bà ưu tú thế nào, tài giỏi ra sao trước mặt Tiểu Đoá, con bé cũng sẽ không một lòng một dạ yêu cậu ta, cũng sẽ không xảy ra tai nạn xe thảm khốc như thế.
Nói qua nói lại, Tiểu Đóa rơi vào bước đường như ngày hôm nay, nhà họ Hướng chúng tôi không có người nối dõi đều là do bà!”
“Nó không phải là tạm thời hôn mê chưa tỉnh, mà là có thể tỉnh sẽ không bao giờ tỉnh lại nữa!” Hướng Vanh kích động cắt ngang lời Liễu Như Lam, trong mắt tràn đầy sự đau khổ.
“Hai đời nhà họ Hướng đều chỉ có một đứa con, đến đời tôi chỉ có một mình Tiểu Đoá, tôi vốn tưởng rằng nó có thể gả cho Đình Đông, đến lúc đó để một trong những đứa con của hai đứa nó mang họ Hướng, nhưng không ngờ kết quả lại trở thành như vậy! Mấy ngày nay tôi càng nghĩ càng không nuốt nổi cục tức này!”
Ông ta nhìn về phía Liễu Như Lam, ánh mắt mang theo tia oán hận: “Lúc đầu nếu không phải bà cứ luôn miệng khen con trai bà ưu tú thế nào, tài giỏi ra sao trước mặt Tiểu Đoá, con bé cũng sẽ không một lòng một dạ yêu cậu ta, cũng sẽ không xảy ra tai nạn xe thảm khốc như thế.
Nói qua nói lại, Tiểu Đóa rơi vào bước đường như ngày hôm nay, nhà họ Hướng chúng tôi không có người nối dõi đều là do bà!”
Liễu Như Lam bị những lời chỉ trích đầy lửa giận của Hướng Vanh khiến cho nghẹn họng, nhất thời không biết phản bác như thế nào.
Thực ra hôm đó ở bệnh viện nghe thấy Hướng Vanh chỉ trích con mình như thế, bà ấy cũng từng nghĩ nói không chừng có một ngày ông ta sẽ quay qua chỉ trích mình, dù sao lúc đầu đúng là do bà ấy cố chấp muốn tác hợp cho con gái ông ta và con trai của mình, không ngờ chuyện tốt không linh chuyện xấu lại linh, thật sự bị bà ấy đoán trúng rồi.
“Hướng Vanh, tôi có thể hiểu tâm trạng của ông, người làm bố mẹ đều một lòng vì con cái, cho là dù là bố mẹ nhà nào gặp phải chuyện như vậy cũng sẽ cảm thấy đau khổ.
Đúng là ít nhiều gì Như Lam cũng có chút trách nhiệm trong chuyện của Tiểu Đóa, vì vậy ông có yêu cầu cứ nói ra thử, nếu như có thể làm được, chúng tôi chắc chắn sẽ không từ chối.”
Hoắc Hiền đoán được Hướng Vanh tìm đến tận nơi chắc chắn là muốn đưa ra yêu cầu gì đó với nhà họ Hoắc, ông ấy ra hiệu cho Liễu Như Lam đừng lên tiếng, để tránh khiến cho cảm xúc của Hướng Vanh càng thêm kích động.
Hướng Vanh nghe Hoắc Hiền nói vậy, đè lại cơn tức giận trong lòng, dừng một lúc rồi nói: “Yêu cầu của tôi rất đơn giản, xem tình hình của Tiểu Đóa không biết bao giờ mới tỉnh lại được, mà nguyện vọng lớn nhất của nó là có thể gả cho Đình Đông, vì vậy tôi hy vọng Đình Đông có thể cho nó một danh phận, một là để xung hỉ, hai là để Tiểu Đóa yên lòng.”
“Ông muốn Đình Đông cưới Tiểu Đóa?” Liễu Như Lam kinh ngạc la lên.
Hoắc Hiền cũng bất ngờ, rõ ràng là không ngờ Hướng Vanh lại đưa ra yêu cầu này.
“Tôi chỉ muốn cậu ta cho Tiểu Đoá một danh phận, cũng đâu có ép cậu ta cả đời ở bên cạnh Tiểu Đóa, không được lấy người khác nữa, chắc yêu cầu này không quá đáng chứ?”
“Hướng Vanh, chuyện hôn sự của Đình Đông không đến lượt chúng tôi lo liệu, nếu nó bằng lòng đương nhiên chúng tôi sẽ không phản đối.” Hoắc Hiền trầm ngâm một lúc lâu mới mở miệng nói, ném lại củ khoai lang bỏng tay này cho con trai.
Hướng Vanh cười lạnh: “Ông Hoắc, nếu cậu ta dễ dàng đồng ý như vậy, tôi đã nói thẳng với cậu ta, không cần tìm đến hai người rồi.”
“Nhưng trước giờ chúng tôi không nhúng tay vào chuyện của nó, như vậy đi, đúng lúc tối nay nó ở nhà, Như Lam, bà gọi nó xuống đây.”
Liễu Như Lam gật đầu, vừa đi đến chỗ rẽ cầu thang, đã thấy Hoắc Đình Đông bế Tranh Tranh xuống lầu, Sầm Hoan đi theo phía sau, hai lớn một nhỏ, nhìn thế nào cũng khiến người ta có ảo giác là một nhà ba người.
Bà ấy nhíu mày, nhưng suy nghĩ lại, nếu phải chọn giữa Sầm Hoan và một người đang ở giữa ranh giới sống chết như Hướng Đoá Di làm con dâu, bà ấy bằng lòng chọn Sầm Hoan.
Mặc dù bà ấy vẫn không thích con bé này lắm.
“Mẹ, mẹ và bố cãi nhau chuyện gì mà lớn tiếng vậy?”
“Đâu phải là mẹ và bố con cãi nhau?” Liễu Như Lam chỉ về phía phòng khách: “Hướng Vanh muốn con cưới con gái ông ta.”
Sầm Hoan ở phía sau nghe thấy, sắc mặt thay đổi.
“Đừng lo lắng.” Hoắc Đình Đông đưa con bé cho cô: “Em dỗ con bé ngủ đi, anh đi xem đã.”
Sầm Hoan gật đầu, sau khi Hoắc Đình Đông và Liễu Như Lam đi ra phòng khách, cô bế con gái vào phòng ngủ của bé.
“Bác trai, xin thứ lỗi khi tôi không thể nào làm theo yêu cầu của bác, nếu không thì lúc trước sao tôi lại phải huỷ bỏ hôn ước với cô ấy chứ?” Đối diện với ánh mắt căm hận của Hướng Vanh, giọng điệu của Hoắc Đình Đông thoả đáng đúng mực.
“Bây giờ là cậu nợ Tiểu Đóa, là cậu hại nhà họ Hướng chúng tôi không còn người nối dõi, tôi không bắt cậu đền con gái cho tôi là đã tốt lắm rồi, chỉ cần cậu cho Tiểu Đoá một danh phận mà cậu cũng không bằng lòng?”
Giọng điệu Hoắc Đình Đông lạnh đi: “Cả đời này, người phụ nữ mà tôi có thể cho danh phận chỉ có một, vợ cũng chỉ có thể có một, nhưng chắc chắn không phải là con gái của bác.”
“Nói như vậy, nghĩa là cậu kiên quyết không đồng ý?”
Hoắc Đình Đông không trả lời ông ta, nhưng vẻ mặt lại từ chối một cách kiên quyết.
Hướng Vanh không giận mà còn cười: “Ông Hoắc, con trai ông nuôi dạy thật tốt, quả nhiên là rất có khí phách, rất máu lạnh.”
Hoắc Hiền nghe hiểu sự chế giễu trong lời nói của ông ta, sắc mặt hơi tái xanh.
“Hướng Vanh, lúc nãy tôi thừa nhận Như Lam ít nhiều cũng có trách nhiệm trong chuyện của con gái ông, nhưng ông không thể đẩy hết tất cả trách nhiệm lên nhà họ Hoắc chúng tôi, cũng đâu phải Như Lam hay là Đình Đông cho người đụng con gái ông, ông như vậy cũng hơi cố tình gây sự rồi đó.”
Vốn dĩ nể tình hai nhà đã qua lại nhiều đời, Hoắc Hiền cũng không muốn khiến cho quan hệ hai bên trở nên căng thẳng,nhưng không ngờ sau khi bị đả kích, cả người Hướng Vanh lại trở nên thay đổi như vậy, vốn dĩ không còn chút lý trí nào.
“Ông Hoắc, nếu như chuyện con gái tôi và con trai ông huỷ bỏ hôn ước hại cậu ta mất hồn lạc phách xảy ra tai nạn xe, nằm trong bệnh viện không biết sống chết, tôi nghĩ ông sẽ không thèm nói nhiều với tôi, mà trực tiếp bắt con gái tôi định tội luôn rồi, so với ông, tôi cố tình gây sự thì có là gì chứ.”
“Bác trai, bác