Trong khu vực phòng chờ dành cho khách VIP của khách sạn, Hoắc Đình Đông nhìn bà Hall với vẻ mặt nghiêm túc, nhưng giọng điệu lại rất dịu dàng: “Không phải tôi không muốn để bà gặp cô ấy, mọi chuyện thành ra thế này đều do ông Hall lật lọng, không thể trách tôi được."
"Tôi biết, nhưng chồng tôi nói vậy chẳng qua là vì kích động mà thôi.
Ông ấy không muốn nhìn thấy đứa trẻ bị tổn thương lần nữa, muốn mọi chuyện rõ ràng càng sớm càng tốt, tránh nhiều thiệt hại."
"Nếu ông ấy thực sự muốn làm rõ sự việc càng sớm càng tốt, giảm thiểu thiệt hại thì tốt nhất đừng lật lọng.
Vì ông ấy không thể đảm bảo các điều kiện như đã hứa với tôi lúc đầu, nên tôi không cần giữ lời hứa nữa, nếu sau này bà Hall muốn gặp lại cô ấy, e rằng sẽ rất khó.”
"Không! Cậu không thể làm thế này!" Bà Hall vẫn luôn dịu dàng ít nói đột nhiên thay đổi sắc mặt, vẻ mặt có chút kích động: "Cậu Hoắc, tôi sẽ thuyết phục ông ấy viết một lá thư đảm bảo.
Chỉ cần cậu giải quyết vấn đề càng sớm càng tốt và trả lại cô ấy cho chúng tôi, tôi hứa ông ấy sẽ không truy cứu chuyện đó nữa.”
"Bà Hall, tôi đã nói cô ấy sẽ là vợ của tôi, cho nên dù chuyện đã giải quyết xong, cô ấy cũng sẽ tiếp tục ở bên cạnh tôi."
"Tôi biết, nhưng cậu cũng nên cho chúng tôi thời gian bù đắp cho cô ấy chứ? Kỳ thực, ông nhà tôi vừa nghe nói mấy năm nay Sầm Hoan sống không tốt nên mới lật lọng, mong cậu có thể nể tình cho phận làm cha mẹ thương xót con cái."
Hoắc Đình Đông vẫn im lặng, một lúc lâu sau, bà Hall mới lên tiếng: “Lần sau, cậu mang con bé đến đây được không?”
Cô vừa dứt lời, Hoắc Đình Đông liền nhìn thấy Sầm Hoan đã thay âu phục, mỉm cười đi về phía bên này.
Anh quay đầu lại nói nhỏ: "Bà Hall, hy vọng bà kiềm chế cảm xúc của mình, đừng để cô ấy phát hiện ra bất cứ điều gì, nếu không sự việc sẽ rất phiền phức."
"Tôi biết rồi."
“Được rồi, đi thôi.” Sầm Hoan đi tới.
Chắc vì biết Hoắc Đình Đông sẽ trách mình nên cô không nắm tay anh mà đi đến trước mặt bà Hall, khoác tay bà.
Hoắc Đình Đông liếc nhìn cô, ánh mắt hiện lên một tia không vui.
Sầm Hoan bĩu môi rồi lại lập tức đổi sang nét mặt vui vẻ, tay trong tay cùng bà Hall bước ra khỏi khách sạn.
Bà Hall rõ ràng đã lo liệu mọi thứ trước khi đến, ba người lên xe, tài xế lái xe thẳng đến địa điểm cần đến.
Nhà hàng Trung Quốc được bày trí trang nhã đẹp đẽ, ánh sáng dịu nhẹ, khi Sầm Hoan gặp lại Tần Qua, vài khúc mắc trong lòng cô phần nào được cởi bỏ, tâm trạng cô rất tốt và ăn rất ngon miệng, nhưng hai người còn lại không động đũa nhiều, chỉ có mình cô chuyên tâm hưởng thụ ẩm thực.
"Đầu bếp ở đây cũng là đồng hương với tôi, nguyên liệu nấu những món ăn này rất khó tìm thấy ở đây, chồng tôi đã cử người bay xuyên đêm mang từ Trung Quốc tới đây, hương vị có ngon không?"
Bà Hall ân cần nhìn Sầm Hoan, ánh mắt ngập tràn ý cười.
Sầm Hoan tặc lưỡi.
Những món cơm nhà vốn dễ ăn ở Trung Quốc, không ngờ ở nước ngoài lại tốn nhiều công đoạn chế biến như vậy, không khó đoán giá thành của những món ăn này chỉ tính riêng tiền vận chuyển hàng không đã cao ngất ngưởng.
Mà một mình cô ăn nhiều đồ ăn đắt tiền như vậy, không biết có tính là lãng phí hay không?
Tuy nhiên, vợ chồng ông bà Hall thực sự là những người tốt, tối qua họ vừa mới tranh cãi nảy lửa một trận với chú nhỏ của cô như vậy, không ngờ hôm nay lại hào phóng bỏ ra số tiền lớn để đãi họ bữa tối này.
Càng nghĩ, cô càng cảm thấy mến bà Hall.
Sau khi ăn xong, bà Hall không bảo tài xế đưa hai người về khách sạn mà đề nghị đi dạo, lần này Hoắc Đình Đông chưa kịp nói chuyện thì Sầm Hoan đã nắm tay bà Hall rời đi trước.
Anh đi theo sau, trầm ngâm nhìn bóng lưng của hai người họ.
Phố Mount ở quận Mayfair là