Khi cả hai quay trở lại nhà họ Hoắc, Liễu Như Lam nhìn thấy vết thương trên mặt của Hoắc Đình Đông còn sốc hơn rất nhiều khi thấy vết bầm đã chuyển sang màu đen tím trên đầu gối của Sầm Hoan.
“Đình Đông, mặt con bị làm sao vậy? Đã xảy ra chuyện gì thế?”
Hoắc Đình Đông quay đầu để tránh ánh nhìn của mẹ, không trả lời mà hỏi ngược lại: “Bố đâu?”
“Trong phòng sách, con! ” Bà ta còn chưa kịp nói dứt câu, Hoắc Đình Đông đã rời đi rồi.
Liễu Như Lam nhìn theo bóng lưng hờ hững của con trai, ánh mắt đột ngột đảo qua, rồi rơi xuống Sầm Hoan cũng đang nhìn chằm chằm theo hướng Hoắc Đình Đông rời đi đến ngẩn ngơ.
“Vết thương ở chân của cháu lại là chuyện gì thế?”
Sầm Hoan thu hồi ánh mắt, vén mái tóc ngắn cũn lên, trong lòng thầm thắc mắc không biết cậu nhỏ đi tìm ông ngoại để làm gì, nhưng cũng không quên trả lời Liễu Như Lam: “Cháu đi đường không cẩn thận đụng phải.
Cậu nhỏ đã đưa cháu đến bệnh viện để kiểm tra rồi, không có gì to tát đâu.
Cảm ơn bà đã quan tâm.
”
Liễu Như Lam khẽ bĩu môi, chuyển đề tài: “Mặt cậu của cậu nhỏ cháu sao lại bị thương thế?”
Sầm Hoan do dự một hồi mới nói: “Cháu cũng không biết đã xảy ra chuyện gì nữa, đại khái là đi đường không cẩn thận đụng phải.
”
Liễu Như Lam nhìn chằm chằm khuôn mặt của Sầm Hoan, hơi nhíu mày: “Hoan Hoan, cháu có chắc mình thực sự không biết chuyện gì đã xảy ra không?”
Sầm Hoan thở dài, nghe thấy Liễu Như Lam hoàn toàn không tin lời thoái thác của cô.
Và cái cớ lấy lệ này của cô cũng thực sự rất khó để người ta tin được.
Dù sao thì một người đàn ông điềm đạm như cậu nhỏ làm sao có thể hấp tấp như cô được.
Nhưng cô có thể nói gì được đây? Mối quan hệ giữa cậu cả và hai mẹ con này đã đủ tồi tệ rồi, chẳng lẽ cô còn nói ra sự thật để đổ thêm dầu vào lửa nữa sao?
“Vừa rồi cháu nói Đình Đông đưa cháu đến bệnh viện rồi à? Có phải bệnh viện mà Tĩnh Bắc nằm viện không?”
Sầm Hoan gật đầu.
“Vậy thằng bé có đến thăm Tĩnh Bắc không?”
Sầm Hoan thực sự muốn ngưỡng mộ sự tỉ mỉ của Liễu Như Lam, đến chuyện này cũng có thể đoán ra được.
Ngay khi cô đang do dự không biết phải trả lời như thế nào, cô