“Tiểu Hoan Hoan, chào mừng đến tham dự vũ hội sinh nhật của anh.
” Quan Diệu Chi mặc một vest màu trắng, dưới ánh đèn làn da vốn đã trăng của anh ta lại càng trở nên phát sáng.
Sầm Hoan vô tình túm cổ tay áo của Hoắc Đình Đông thành hình quả mơ khô mà không nhận ra, cô xấu hổ liếc nhìn mấy người họ, cuối cùng cô nhìn về phía Quan Diệu Chi rồi ngượng ngùng nói: “Ngại quá, em không chuẩn bị quà sinh nhật cho anh, ngày mai bù cho anh được không?”
Cô vừa nói xong, mấy người họ đều bật cười.
Sầm Hoan không biết bọn đang cười cái gì, cô quay lại nhìn Hoắc Đình Đông với ánh mắt dò hỏi, người phía sau lại gỡ tay cô ra rồi vuốt bằng cổ tay áo bị cô túm nhàu, nói: “Bọn cậu đều không tặng quà cho Quan Diệu Chi.
”
Sầm Hoan đột nhiên gật đầu.
Ban nãy ở cửa cô mới nghĩ tới chuyện mình chưa mua quà sinh nhật, nên trong lòng cứ luôn cảm thấy rất ngại, nghe anh nói như vậy cô mới thở phào nhẹ nhõm.
“Đình Đông, tôi nghe Lăng Phong nói Julie bị anh mắng nên bỏ đi rồi?”
Dịch Nam đẩy gọng kính vàng rồi nói.
Hoắc Đình Đông nhìn về phía Vệ Lăng Phong, anh ta lập tức thanh minh: “Tôi cũng nghe người khác nói thôi.
”
Còn bả vai của người khác mà anh ta nói đang co rúm lại, chỉ muốn có thể tìm được một cái lỗ để chui xuống để đôi mắt lạnh lùng kia không nhìn thấy.
Trong lòng đột nhiên dâng trào nỗi oán hận, thầm mắng Vệ Lăng Phong, cái người nhiều chuyện này khiến ai cũng biết việc Julie bị cậu nhỏ mắng nên bỏ đi.
“Đình Đông, tôi nghe nói ông cụ Hoắc đây đang tìm đối tượng kết hôn cho cậu khắp nơi, vừa hay hôm nay có rất nhiều cô gái đến tham dự vũ hội sinh nhật này, cho dù là khuôn mặt, khí chất hay cách nói chuyện đều rất tuyệt, có cần tôi giới thiệu cho cậu không?” Quan Diệu Chi chuyển đề tài.
“Từ khi nào Diệu Chí đổi nghề làm ông mai rồi?” Hình Lỗi tiếp lời, khóe môi dày khẽ nhếch lên.
Mọi người bật cười Quan Diệu Chi cũng bật cười rồi mắng: “Đúng là cái miệng thối của cậu chẳng thốt