“Cô ấy sốt cao và mất nước dẫn tới hôn mê.
Chỉ cần hạ sốt là sẽ không sao.
Cậu đừng quá lo lắng.”
Vệ Lăng Phong tháo găng tay dùng một lần trên tay ra, nhìn Sầm Hoan sắc mặt tối đen đang hôn mê nằm trên giường bệnh viện, trong lòng chợt nhớ ra điều gì đó: “A Đông, ban nãy hình như tôi nghe thấy trong lúc hôn mê cô ấy gọi cậu đấy.”
Hoắc Đình Đông lạnh lùng nhìn sang, bĩu môi nói: “Cậu nghe lầm rồi.”
“Cô ấy gọi cậu nhỏ, không phải cậu à?”
“Bệnh tình của anh cả tôi đã cải thiện chưa?” Hoắc Đình Đông đột nhiên đổi chủ đề, dời sự chú ý của anh ta đi.
“Ồ, tôi nghe bác sĩ chủ trì của anh ấy nói tình trạng của anh gần đây tương đối ổn định rồi.
Thực ra bệnh tình của anh ấy là do quá lao lực, trong lòng lại có quá nhiều áp lực mà thành.
Nếu anh ấy điều chỉnh tốt tâm lý của mình và tích cực hợp tác điều trị thì bệnh tình của anh ấy chắc chắn sẽ cải thiện rất nhiều.”
Hoắc Đình Đông gật đầu, lại nói: “Cậu đi làm việc của mình đi.”
Vệ Lăng Phong quả thực cò những việc khác nữa, vì vậy anh ta nghe thế liền gật đầu: “Lát nữa tôi sẽ đến xem.”
Anh ta nói xong liền rời khỏi phòng bệnh.
Hoắc Đình Đông nhìn Sầm Hoan đang hôn mê trên giường bệnh, hai má cô ửng hồng, đôi môi vì vết thương bên trong môi nên có hơi hơi sưng lên, nhuốm màu đỏ tươi, đỏ đến mức khiến người ta nhìn thấy mà kinh ngạc.
Đến chiều, nhận được điện thoại của quản lý Mị Sắc nói là giờ trả phòng nhưng vẫn không thấy trong phòng có động tĩnh gì, lại không dám tùy tiện mở cửa nên mới bảo anh ta đi xem thử.
Kết quả, sau khi anh ta chạy đến nơi thì phát hiện Sầm Hoan đã sốt cao, hôn mê nhiều giờ rồi.
Nguyên nhân khiến cô sốt cao là do nhiệt độ trong phòng quá thấp.
Tối hôm qua anh vừa bước vào phòng đã bật điều hòa lên mức tối đa, lúc đi còn quên tắt, còn cô nhóc này vậy mà lại cũng không hề nhận ra.
Cứ như vậy cuộn mình ngủ suốt mười mấy tiếng, ngay cả mềm cũng không biết tự mình đắp nữa.
Hoặc có thể là cô cố tình không tắt điều hòa cũng không đắp chăn bông