Sầm Hoan vốn tưởng rằng sau khi trải qua đêm qua, giữa cô và cậu nhỏ sẽ không còn gặp nhau nữa.
Nhưng không ngờ trong lúc cô nản lòng thoái chí thì lại nhìn thấy hy vọng.
Cô mong mỏi về bữa ăn dưới ánh nến lãng mạn của hai người, cầu cho trời vừa sáng thì bệnh của cô có thể khỏi hoàn toàn.
Chỉ là trời không theo ý người, nửa đêm, cơn sốt không dễ gì mới hạ lại trở nên nặng hơn, cả người cô nóng như lò lửa, bị sốt đến mơ mơ màng màng.
Hoắc Đình Đông rời đi sau khi Sầm Hoan đã ngủ, y tá chăm sóc cô phát hiện ra, lập tức gọi điện thoại cho anh.
Lúc này anh vừa tắm rửa xong chuẩn bị lên giường, nhận được điện thoại của y tá thì lập tức quay lại bệnh viện.
“Bởi vì cô Sầm ăn thức ăn lạnh nên dẫn đến bị viêm dạ dày cấp tính.
Cô ấy sốt cao còn chưa khỏi, cộng thêm đêm trước đó vẫn luôn bụng rỗng, dạ dày rất yếu ớt, chắc là tạm thời sẽ bị cấm ăn thức ăn dầu mỡ và thức ăn lạnh.
Nhưng mà phát hiện kịp thời nên tình trạng không tệ lắm.”
Thức ăn lạnh?
Hoắc Đình Đông nhìn về phía đầu giường, sắc mặt đen đi… Vốn dĩ lúc anh đi, bánh kem vẫn còn hai phần ba, nhưng bây giờ chỉ còn lại một phần ba.
Chỉ vì tham ăn một phần ba bánh kem này, Sầm Hoan đã hại mình lại phải nằm trên giường bệnh thêm một tuần.
Liễu Như Lam và Hoắc Hiền từ tỉnh khác về, biết cô nằm viện thì có qua thăm cô một lần.
Còn Hoắc Đình Đông thì bởi vì công việc bận rộn, vì vậy mỗi ngày chỉ có thể đến bệnh viện thăm cô vào buổi tối sau khi tan làm.
Hôm xuất viện, Sầm Hoan bảo Đoàn Hoành, người đến đón cô, cùng cô đi thăm cậu cả, nghe Tống Thiên nói sức khỏe của cậu cả hồi phục rất tốt, trong lòng cô vừa vui vừa lo.
Vui là vì sức khỏe của cậu cả có biến chuyển tốt, lo là vì sau khi cậu nhỏ biết sức khỏe của cậu cả tốt hơn rồi, anh sẽ rời khỏi công ty trở về Italy càng sớm hơn.
Đến lúc đó cô phải làm sao đây?
Đi ra khỏi bệnh viện, cô bảo Đoàn Hoành đưa cô đến công ty, nhưng Đoàn Hành lại nói với cô rằng từ sáng sớm Hoắc Đình Đông đã đến thành phố A rồi, không có