“Cậu nhỏ, cậu coi như là dỗ cháu được không? Cậu nói xong cháu sẽ ngoan ngoãn đi xuống.
”
Sầm Hoan nói khẽ, trong bóng đêm, vẻ mặt cô có phần mơ hồ, nhưng vệt sáng lấp lánh vụt qua trong đôi mắt kia lại chói mắt như vậy.
Hoắc Đình Đông nhìn cô không chớp mắt, ý thức được cô thật sự đang đùa mình, sắc mặt càng thêm nặng nề và u ám.
“Cháu thích nhảy thì nhảy đi.
” Anh lạnh nhạt mở miệng, buông nắm tay đang nắm chặt ra, quay người đi trong cái nhìn chăm chú của cô.
“Cậu ơi, đau quá… á.
”
Âm thanh truyền đến từ phía sau xen lẫn đau đớn, Hoắc Đình Đông đột nhiên đứng khựng lại, quay đầu thấy Sầm Hoan ngồi vắt vẻo trên tường cao với tư thế kỳ quặc, không biết là tại sao, vẻ mặt nhăn nhíu hết cả.
“Chân cháu bị chuột rút…” Sầm Hoan nói với chất giọng đáng thương, cơ thể không khống chế được lắc lư, trọng tâm cơ thể ngửa ra phía sau.
Hoắc Đình Đông giật nảy mình, không quan tâm là cô lừa gạt mình hay không nữa, nhanh chóng xông tới, cánh tay dài giữ eo của cô, bế cô từ trên tường cao xuống.
Hai tay Sầm Hoan vừa có được tự do là lập tức cúi người xoa bàn chân vẫn đang chuột rút, không chú ý tới vẻ sợ hãi chợt lóe lên trên gương mặt Hoắc Đình Đông.
Thật ra thì ít nhiều gì anh vẫn quan tâm cô đúng không? Nếu không thì sẽ không sợ đến mức này.
“Cậu nhỏ, lúc nãy cậu đã đồng ý với cháu là sẽ ở lại đây, thế nên cậu đừng đi.
” Cô giơ tay xoa hàng mày đang nhíu chặt của anh, cổ tay chợt bị giữ chặt lại.
“Cháu quậy đủ chưa!” Hoắc Đình Đông xẵng giọng, vẻ mặt vô cùng lạnh lùng, ngay cả nhiệt độ xung quanh dường như cũng giảm xuống vài độ.
Nhưng Sầm Hoan đã quen anh như thế này rồi, căn bản không bị sự nghiêm khắc của anh làm cho sợ hãi.
Bàn tay ngừng giữa không trung rơi vào ngực anh, cách một lớp vải, cảm nhận được nhịp tim của anh, vẻ tươi cười trên mặt vô cùng gian xảo: “Cậu nhỏ, tim của cậu đập nhanh thật đấy.
Có phải là cậu sợ cháu thật sự nhảy xuống, về sau trên đời này sẽ không bao giờ có một Sầm Hoan yêu cậu như vậy nữa đúng không?”
Hoắc Đình Đông lườm cô, thật sự phải bội phục da mặt dày của cô, ôm cậu ruột của mình lại nói ra lời như vậy, cô đúng là đã quyết tâm muốn kéo anh cùng rơi xuống địa ngục vĩnh viễn không được siêu sinh.
“Tim đập nhanh như vậy… Cháu có thể coi như cậu đã động lòng với cháu rồi hay không?” Cô híp mắt nhìn anh, cười nhẹ, lông mi dài và dày chớp lên chớp xuống, giống như cánh bướm tung bay, vô cùng xinh đẹp.
Hoắc Đình Đông nghiến răng, thô bạo kéo bàn tay cô đang đặt trên ngực mình xuống, giọng nói càng thêm lạnh lùng.
“Cháu đúng là hết thuốc chữa!”
“Hừ, ai bảo là hết thuốc chữa?” Sầm Hoan liếc nhìn cổ tay bị anh kéo để lại dấu ngón tay, hoàn toàn không thèm quan tâm.
Cô vòng tay ôm eo anh, phát hiện cơ thể anh lập tức căng cứng, cười càng thêm rạng rỡ.
“Cậu không phải là thuốc chữa của cháu à? Có cậu là đủ để bảo vệ cháu từ nay về sau không đau không ốm một đời hạnh phúc, chỉ xem cậu muốn xả thân cứu người hay thấy chết mà không cứu thôi.
”
Biết là có nói nhiều đến mấy cũng không thể thay đổi sự cố chấp của cô, Hoắc Đình Đông không nói gì nữa.
Anh chỉ tách từng ngón tay của cô ra, lại nghe thấy cô thở dài yếu ớt, tựa