Chờ Hoắc Đình Đông làm thủ tục xuất viện cho Sầm Hoan xong, sắc trời cũng đã tối.
Đi ra từ bệnh viện, Sầm Hoan nhìn những giọt mưa dày đặc trên không trung, đáy lòng cũng đổ mưa to.
Hoắc Đình Đông nhìn cô đang ngẩn ngơ nhìn bầu trời, khuôn mặt tái nhợt và bi thương kia khiến anh không thể đành lòng nhìn tiếp, cố gắng từ bỏ.
“Đi thôi, cậu đưa cháu về nhà trước.
”
Sầm Hoan khôi phục tinh thần chậm rãi nhìn về phía anh, khóe miệng nở một nụ cười trào phúng: “Về nhà? Nhà nào? Nhà của ai?”
Hoắc Đình Đông biết cô đang tức giận, cho nên anh không tranh cãi với cô.
Anh lại nghe cô nói: “Cậu vẫn nên giữ lại căn nhà kia để làm tổ ấm yêu thương của riêng hai người với vị hôn thê của cậu đi, cháu sẽ đến nơi cháu nên đến, tránh gây cản trở hai người.
”
“Không được! Không cho phép cháu ở chung một phòng với người đàn ông đó nữa!” Hoắc Đình Đông lập tức phản bác, giọng điệu cứng rắn.
Sầm Hoan cười lạnh: “Cậu nhỏ, cậu quản cũng nhiều thứ thật.
Cháu đã nói rồi, chuyện của cháu cậu có thể quản, nhưng trừ khi là cả đời, cậu dám sao?”
Hoắc Đình Đông nghẹn lại, sắc mặt u ám nhìn chằm chằm cô một lúc lâu.
Sự im lặng như vậy khiến Sầm Hoan đau đớn.
Cô hít sâu một hơi rồi thở ra, cảm thấy giọng nói không đến mức run rẩy mang theo tiếng khóc thì mới mở miệng: “Nếu cậu không dám, vậy thì cứ buông tay giống như cháu.
Cháu thành toàn cho hạnh phúc của cậu, cậu thành toàn cho tự do của cháu, sau này cậu và cháu không liên quan đến nhau, giống như hai người xa lạ.
”
Hai bên không liên quan đến nhau, giống như hai người xa lạ.
Đây vốn là suy nghĩ trong lòng của Hoắc Đình Đông, nhưng không biết tại sao giờ phút này khi nghe cô nói ra, đột nhiên anh lại cảm thấy lòng ngực đau đớn.
Anh nhíu mày, cứng rắn chuyển tầm mắt khỏi khuôn mặt nhỏ nhắn bướng bỉnh kia, giọng điệu lạnh lùng nói: “Tùy cháu.
”
Nếu cô muốn đắm chìm, vậy thì có liên quan gì đến anh.
Sầm Hoan nhìn bóng dáng mạnh mẽ rắn rỏi dưới bóng đêm, cô dùng sức mới có thể kiềm chế được nước mắt đang quanh quẩn trong hốc mắt không rơi xuống.
Trên đường trở về căn hộ mà cô đã cùng thuê với Tần Qua, Sầm Hoan gọi điện cho Tần Qua, bảo anh ta xuống lầu đón cô.
Trong điện thoại cô gọi Tần Qua là anh Tần, giọng nói mềm mại yếu ớt.
Người đàn ông ngồi trên ghế lái bên cạnh hơi nhíu mày, gương mặt lạnh lẽo giống như phủ một tầng sương lạnh, càng thêm nghiêm nghị lạnh lùng.
Trong không khí tràn ngập cảm giác áp lực khiến người ta hít thở không thông, Sầm Hoan hơi khó chịu quay người mở cửa sổ xe, phát hiện cửa sổ bị khóa, cô quay đầu lại, còn chưa kịp mở miệng nói cái gì thì cửa sổ xe tự động hạ thấp xuống hơn nửa.
Gió lạnh thổi vào, Sầm Hoan không tự chủ được rùng mình một cái, sau đó cô cảm thấy tốc độ xe chậm lại, mà Hoắc Đình Đông đang nhanh chóng cởi áo khoác trên người mình ném cho cô.
Chiếc áo khoác có mùi nước hoa nhàn nhạt còn lưu lại hơi ấm từ cơ thể của anh, Sầm Hoan khoác chiếc áo lên người, cảm giác ấm áp chậm rãi tỏa ra khắp nơi, cô lễ phép mỉm cười nói cảm ơn, giọng điệu khách khí mà xa cách.
Hoắc Đình Đông kinh ngạc nhìn Sầm Hoan, nhưng cô đã quay đầu nhìn ra bên ngoài cửa sổ, ngọn đèn đường mờ nhạt xẹt qua, ánh sáng loang lổ, làm mờ đi khuôn mặt cô.
Anh quay đầu lại, lấy ra đĩa CD rồi tùy tiện cắm một cái vào máy nghe nhạc, vài giây sau trong chiếc máy CD phát ra tiếng hát, một giọng nữ dịu dàng đang hát:
Chìm càng ngày càng sâu vào đáy biển
Em bắt đầu nhớ anh
Em thật cô đơn
Ngã vào tình yêu càng ngày càng lạnh
Em không thể thở được
Em muốn anh
Người sống dựa vào dưỡng khí
Dưỡng khí là anh
Nếu như anh yêu em
Anh sẽ tìm đến em
Anh sẽ biết em
Rất nhanh không thể sống nữa
Sầm Hoan nghe bài hát, cô khẽ nhắm mắt lại, suy tư trong lòng như thủy triều cuồn