Bệnh viện của Sầm Hoan là bệnh viện trực thuộc Đại học H ở thành phố B, khác với sự phân công hợp lý trong khoa ngoại tiết niệu ở nước ngoài, khoa tiết niệu trong nước bao gồm cả tiết niệu ngoại khoa cùng với một phần của bệnh nội khoa, phạm vi các ca bệnh liên quan có vẻ khá qua loa, cũng không giới hạn giới tính và độ tuổi.
Tuy rằng cô chỉ làm việc ở bệnh viện bên Luân Đôn có hơn hai năm, nhưng đối với đủ loại ca bệnh khoa tiết niệu thì không mấy xa lạ, bởi vậy sau khi làm quen với môi trường của khoa được một tuần, cô đã có thể sắp xếp ca trực bình thường như các bác sĩ khoa tiết niệu khác.
Cả vấn đề phương tiện đi làm, không cần phải chạy tới chạy lui vào sáng sớm tinh mơ nữa, cô thuê một căn nhà một phòng ngủ trong một căn hộ mới xây gần bệnh viện, lại mua thêm một ít đồ dùng đơn giản trong nhà, nghĩ đến cảnh khi nào được dọn về một căn nhà lớn hơn khi đưa con gái và bố mẹ về ở chung, người một nhà hòa thuận vui vẻ.
Đi làm khi sáng sớm đã trở thành thói quen hồi còn ở Luân Đôn, hơn nữa không thể thích ứng với sự sai lệch múi giờ ngay lập tức, trời còn chưa sáng cô đã tỉnh.
Cầm di động ở đầu giường lên nhìn thì thấy mới có năm giờ chiều, mà Luân Đôn bên kia đã là hơn chín giờ tối, nghĩ bình thường giờ này, con gái mình vẫn còn chưa ngủ đâu.
Thật sự rất nhớ con gái, cô gọi điện thoại.
Gọi vài cuộc điện thoại mới kết nối được, mà bên kia giọng Tần Qua có chút gấp rút.
"Cậu làm sao thế? Sao lại thở gấp thế?" Cô kinh ngạc hỏi.
"Còn làm sao nữa? Này không phải do chơi với con gái cậu à? Đã hơn hai tiếng rồi, bây giờ tôi có đứng cũng ngủ được, con bé lại càng chơi đùa hăng hái hơn, tôi còn nghi ngờ không biết có phải con cậu có siêu năng lượng hay không.
"
Sầm Hoan trợn trắng mắt nhìn trần nhà: “Cậu cho rằng là con gái tôi là quái vật?"
Vừa mới dứt lời, bên kia lại truyền tới tiếng gọi mẹ của con gái, trong lòng cô cảm thấy ấm áp, đưa di động dán sát vào tai hơn.
"Chanh Chanh, con có nhớ mẹ không?"
"A, mẹ cũng nhớ con, con phải ngoan ngoãn nghe lời chú, biết chưa?"
"Chuyện trong nhà sao rồi? Cậu đã nói với mẹ chuyện Chanh Chanh chưa?" Anh đi đến cạnh song cửa sổ hỏi.
"Nhưng cậu cứ kéo dài như vậy cũng không phải cách hay.
"
"Tôi biết, chỉ có thể nhờ cậu vất vả giúp tôi một thời gian vậy.
"
"Được, ai bảo tôi là người thân của cậu cơ?" Giọng Tần Qua có chút bất đắc dĩ.
Giọng Sầm Hoan khẽ thở dài, sự áy náy trong lòng đối với Tần Qua lại thêm sâu hơn một chút: “Đến tận nhiều kiếp sau sau nữa tôi cũng chưa trả hết nợ cho cậu.
"
"Thôi đừng, nếu cậu thật sự cảm thấy cậu nợ tôi gì đó và muốn trả lại, thì lấy thân báo đáp cũng được đấy, dù gì thì Chanh Chanh cũng ước tôi là bố nó.
"
Sầm Hoan nhếch khóe miệng, cười nhạo nói: "Anh Tần ơi, lời này của cậu là thật đấy à? Đừng có đến lúc hai mẹ con tôi ỷ lại vào cậu cậu lại hối hận.
"
"Tôi đã sớm bị hai mẹ con cậu ỷ lại rồi, cậu đã bao giờ thấy tôi hối hận chưa?"
"A, tốt lắm tốt lắm, không nói nhiều với cậu nữa, cậu cứ yên phận mà tìm thím cho con bé đi, đến lúc đấy tôi tặng cho cậu một bao lì xì siêu to khổng lồ luôn.
" Cô vừa nói vừa nhìn vào khoảng không trước mặt, không đợi bên kia đáp lại lập tức nói: "Tôi phải dậy chuẩn bị đi làm đây, khi nào rảnh lại gọi điện cho cậu.
"
Rời giường chải đầu rửa mặt rồi ăn một bữa sáng được nấu đơn giản, bảy giờ ba mươi tới bệnh viện, thay áo blouse của mình ở trong phòng