"Thím Phúc, chuẩn bị cho cô chủ ngoài một căn phòng."
Liễu Như Lam dặn dò người làm.
"Không cần, bà chủ, cháu đã hẹn với bạn ở chỗ cậu ấy rồi." Sầm Hoan nói dối.
Kỳ thật nàng tại nội thành cũng không có tốt đến mức có thể đi đối phương nhà tá túc bằng hữu, chỉ là không nghĩ ở tại hoắc nhà mới không được lấy tìm dạng này lấy cớ.
Liễu Như Lam hơi kéo cong khoé miệng, ngắm nhìn về phía con trai rời đi, bảo: "Đình Đông không thích người khác bác lại sắp xếp của nó, huống hồ nơi này là nhà ông ngoại của cô, cô ở lại đây cũng không có gì đáng trách."
Trong trí nhớ của Sầm Hoan, đây là câu nói dài nhất mà Liễu Như Lam từng nói với cô.
Trong mấy lần gặp mặt trước đây đều có ông ngoại ở đây, cô với Liễu Như Lam gần như không có nói chuyện gì.
Chỉ biết đây là một người phụ nữ đến giờ mới bốn mươi sáu tuổi xưa nay đều không thích cười, thích bày ra vẻ mặt nghiêm túc giống như con trai của bà ấy vậy, cũng không biết có phải như vậy sẽ có thể khiến cho mình trông có vẻ nổi bật hơn người một chút không.
Suy nghĩ quay nhanh trong đầu cô, còn đang suy nghĩ làm sao từ chối, lại nghe thấy Liễu Như Lam nói: "Cứ như vậy đi, đợi thím Phúc sắp xếp xong phòng cho cô rồi cô cũng đi tắm trước đi, mặc dù không khí ở nông thôn tốt, nhưng tro bụi cũng nhiều."
Dứt lời liền quét mắt nhìn Sầm Hoan từ trên xuống dưới, tầm mắt rơi lên đôi giày cứng đủ màu sắc kia của cô, đôi mày được cắt tỉa nhíu lại, quay người rời đi.
Bà ấy rời đi một hồi lâu rồi, Sầm Hoan mới có thể hiểu được câu nói kia và ánh mắt bao hàm ý tứ kia của bà ấy.
Chê cô bẩn, chê cô quê mùa!
Cô nhìn chằm chằm vào đôi giày đế bằng mới đổi lúc sáng của mình, nghĩ thầm Như Lam quả thật đúng là không có mắt nhìn, đôi giày này là đôi giày yêu thích nhất của ngôi sao nổi tiếng quốc tế đó, không phải sao? Mặc dù cô chỉ dùng hàng loại A, nhưng tốt xấu gì nhìn từ bên ngoài vào cũng đều giống nhau như đúc đấy có được không?
Không có gu!
"Cô chủ, phòng chuẩn bị xong rồi, mời đi theo tôi."
Thím Phúc vừa chuẩn bị xong phòng liền lập tức đến gọi cô.
Sầm Hoan suy nghĩ, xách hành lý đi theo thím Phúc lên lầu.
Cho dù cô muốn rời khỏi nhà họ Hoắc, nhất định cũng phải đợi người cậu mỹ nam