Sau khi rời khỏi phòng bệnh của Lương Hựu Tây, Sầm Hoan đã bất an cả một buổi chiều.
Cuối cùng đến lúc tan làm, cô cởi chiếc áo blouse trắng rời khỏi phòng chẩn đoán, khi đi qua quầy y tá thì thấy mấy người y tá đang xì xào bàn tán chuyện gì đó, cô xoa trán lòng thầm bái phục mấy cô gái nhỏ hơn mình một hai tuổi này, mỗi ngày đi làm đều mệt như vậy mà vẫn còn tinh thần để đi buôn chuyện này chuyện kia thật giả ra sao.
“Bác sĩ Sầm.” Y tá Tiểu Đường gọi cô lại với đôi mắt sáng long lanh: “Buổi chiều cô có nhìn thấy một người đàn ông vô cùng đẹp trai không?”
Cô cau mày: “Vô cùng đẹp trai là đẹp thế nào?”
“Chính là kiểu rất đẹp rất đẹp trai, đẹp trai đến mức người hay thần đều phải nổi giận, còn đẹp trai hơn cả bác sĩ Lương nhà cô.”
Mí mắt cô giật giật rồi trêu đùa mấy người họ: “Vậy mấy người chẳng phải có may mắn được thấy sao? Có từng nghĩ sẽ coi anh ấy thành mục tiêu phấn đấu của các cô không?”
“Vô dụng thôi, người ta đã có vợ chưa cưới rồi.”
Vợ chưa cưới?
Sầm Hoan sững người, chẳng lẽ người đàn ông đẹp trai đến mức người hay thần đều nổi giận mà họ nói chính là cậu nhỏ sao?
Vừa nghĩ vậy điện thoại trong túi đột nhiên vang lên.
Cô lấy điện thoại di động ra, mặc dù số điện thoại trên màn hình không có tên người gọi đến nhưng cô lại vô cùng quen thuộc với nó.
Cô nghĩ đến việc mẹ muốn cô và cậu nhỏ cùng về, cô nghĩ chắc vì chuyện này nên anh mới gọi điện thoại cho cô.
Nghĩ ngợi một lát cô vừa nghe điện thoại vừa đi về phía cửa thang máy.
“Cậu đợi cháu ở phía đối diện bệnh viện.” Anh chỉ nói một câu ngắn gọn rồi cúp điện thoại mà chẳng đợi cô lên tiếng.
Cô cắn chặt môi và nhìn chằm chằm vào màn hình điện thoại đã tắt, sau tiếng tinh cửa thang máy mở ra cô bước và trong.
Bước ra khỏi bệnh viện, Sầm Hoan vừa nhìn đã thấy một chiếc xe ô tô màu đen sang trọng đậu bên phía đối diện.
Cô đứng yên đó nhìn vào ghế lái trong chiếc ô tô màu đen đó giữa dòng xe cộ nườm nượp qua lại, rõ ràng chẳng nhìn thấy gì hết nhưng lại vẫn có thể cảm nhận được có một đôi mắt đang nhìn mình.
Sau đó cô nhìn thấy chiếc ô tô bắt đầu khởi động rồi di chuyển chẳng mấy chốc đã dừng lại trước mặt cô.
Cửa sổ xe từ từ hạ xuống lộ ra khuôn mặt tuấn tú quen thuộc khiến người ta mê mẩn.
Trái tim Sầm Hoan hẫng một nhịp, cô nghe anh nói: “Lên xe.”
Chiếc xe di chuyển về phía trước với tốc độ trung bình hướng về phía căn hộ mà cô thuê.
Sầm Hoan tưởng rằng anh đã điều tra mình ở đâu nhưng sau đó nghĩ lại thì nhà tổ tiên nhà họ Hoắc và căn hộ đứng tên cô cùng một hướng.
“Lúc nào cháu có thời gian?”
Người đàn ông bên cạnh đột nhiên lên tiếng.
Sầm Hoan nhìn ra bên ngoài cửa sổ, nhìn chằm chằm vào biển số xe BMW trước mặt nói: “Ngày mai là thứ bảy, tuần sau đến lượt cháu trực ca đêm một tuần.”
“Thế thì chiều mai cậu đón cháu, ngày kia cháu xin nghỉ phép.”
Sầm Hoan gật đầu nhưng không trả lời.
Cô tưởng rằng anh đến tìm cô chỉ vì chuyện này nên một khi đã xác định được thời gian cô chẳng cần phải tiếp tục ở lại trên xe của anh nữa.
Khi đến gần căn hộ mà cô thuê, cô bảo anh dừng xe lại.
Bất ngờ là anh lại hợp tác dừng xe lại bên lề đường.
Sầm Hoan đột nhiên không hiểu sao lại thấy buồn bực, vừa xuống xe đã cố tình đóng sầm cửa xe lại.
Người đàn ông trong xe hơi sững sờ nghi hoặc nhìn cô.
Sầm Hoan đột nhiên đỏ mặt, cô đang làm gì vậy? Chẳng qua anh chỉ đang dừng theo yêu cầu của cô nên không giữ cô lại thôi, cô buồn bực cái gì, tức giận cái gì? Sao cô lại cố tình đóng sầm cửa xe của anh lại để trút giận?
Cô bối rối ngoảnh mặt, nhanh chóng rời đi mà không quay đầu lại.
Phía sau, đôi mắt của người đàn ông dõi theo bóng dáng của cô đang xa dần cho đến khi cô đi vào trong căn hộ.
Ánh sáng ban mai từ ban công lọt vào chiếu trong phòng khách có chút chói mắt.
Sầm Hoan cau mày tỉnh dậy, chưa kịp mở mắt đã nghe thấy một giọng nam cất lên bên tai: Em nói em trước giờ chưa từng yêu nhưng rất trân trọng khi ở cùng anh.
Anh cười bản thân anh, hóa ra là lỗi của anh, trái tim tan nát nhưng vẫn mơ hồ.
Ngây thơ đến thế vậy mà có được trái tim anh trao, em không nhận được...”
Cô mở mắt ra, bàn trà với màn hình tivi chập chờn khiến cô nhận ra mình