"Vì sao? Chẳng lẽ tôi sẽ chết thật sao? Tôi không muốn chết. . . ."
Giọng nói của Chung Tình rất nhỏ khiến người ta không nghe được gì.
Ý thức của cô càng ngày càng mơ hồ, nhưng lại có một ý nghĩ trong đầu, chống đỡ cô, không cho cô ngã xuống.
Cô muốn sống... . . . Cô không muốn chết.
Bác sĩ than thở, nhìn hộ sĩ ở bên cạnh, cầm thuốc tê, "Cô yên tâm, chỉ là tiêm một mũi thôi, rồi sẽ ngủ."
Giác ngủ này vừa ngủ, sợ là vĩnh viễn cũng không thể tỉnh lại.
"Cô và con cô hiện tại chỉ có thể chọn lấy một người, đại phu nhân đã căn dặn, muốn giữ đứa bé. . . "
Bác sĩ nhìn sự nghi ngờ trong đáy mắt Chung Tình, giải thích đơn giản với cô.
Ánh mắt Chung Tình lập tức trở nên tan rã.
Ngàn tính vạn tính, nhưng chung quy cũng tính sót một bước.
Ai sẽ nghĩ tới, lúc sinh con lại gặp phải chuyện như vậy?
Nếu cô biết sớm hơn, chắc chắn cô đã sớm rời đi cùng đứa bé trong bụng. . .
Đại phu nhân đối xử tốt với cô tất cả đều là vì đứa nhỏ này, những
thứ này cô cũng biết, nhân tình thế sự vốn như vậy, người vô dụng với
ngươi, thì mắc mớ gì ngươi phải đối tốt với người ta?
Cô còn tưởng rằng, mình có thể dựa vào việc này, có thể tiếp tục chống đỡ sống sót.
Nhưng bây giờ thì sao?
Mọi thứ cũng chỉ là giấc mộng mà thôi!
Chắc chắn đại phu nhân chỉ muốn cô chết đi, để đứa bé sống sót.
Bởi vì, bây giờ cô đã là thứ không
còn chút giá trị lợi dụng nào nữa, chỉ có duy nhất đứa con này. . . Đứa nhỏ này, chính là chỗ dựa của cô
rồi.
So với nhà họ Chung, đúng là không có gì khác biệt.
Trừ phi chính ngươi nắm giữ quyền hành trong tay, nếu không, ngươi
vĩnh viễn bị người khác nắm trong tay có thể hung hăng bóp chết bất kỳ
lúc nào.
Chính cô cũng biết mình đã chọn đại phu nhân, làm quân cờ của bà ta. . . . . . Uổng công cô tự cho thông minh, lại không ngờ sẽ có chuyện như
vậy xảy ra.
Thật sự là, người định không bằng trời định.
Chung Tình nắm chặt khăn trải giường, đáy mắt lóe ra một tia sáng
sáng rực, cô biết mà, người trên thế giới này đều chẳng có ai đáng tin
cậy cả. . . Ai cũng vậy cả, trừ khi. . . Anh mạnh hơn họ, hoặc là, anh
phải đảm bảo anh có tác dụng với người ta!
Cô biết, . . . Trên thế giới này, không ai sẽ thật lòng đối tốt với
ai, mà lại thật tình dưới tình huống không có lợi ích gì, đó là người ta xem ngươi như đồ chơi để đối đãi từ sớm rồi.
Từ trước đến nay cô đều không tìn vào người khác, ngoại trừ chị hai
và Trác Nhiên, cho tới bây giờ. . . . Trong nháy mắt này, cô đã không
thể tin tưởng vào ai được. . . . .