Editor: May
“Không có.........” Dịch Giản lắc lắc đầu, nhìn ánh mắt của cô, vẫn luôn chưa từng rời đi.
“Thật vậy sao?” Chung Tình nghiêng đầu, nhìn Dịch Giản, sau đó phốc
xích nở nụ cười một chút, nhẹ nhàng nói: “Em cũng không dám soi gương
.........” Vừa nói xong, vừa ủy khuất chớp chớp mắt, sau đó tiếp tục nhẹ giọng nói: “Em biết, anh khẳng định là đang lừa gạt em, dỗ em vui vẻ.”
“Không có.........” Dịch Giản vẫn là ngữ khí nói chuyện vừa rồi, vẫn
duy trì thần thái nói chuyện vừa rồi, mắt không nháy nhìn chằm chằm đôi
mắt của cô, đáy mắt mang theo một chút ấm áp, Chung Tình nhìn đến có
chút si mê, giây tiếp theo, anh lại vươn tay, ôm cô, kéo cô vào trong
lòng, sau đó thấp giọng nói: “Em ở đáy lòng anh, vĩnh viễn đều là xinh
đẹp nhất.”
Dịch Giản luôn có thể ở trong lúc lơ đãng, chậm rãi nói ra lời nói
tình cảm ôn nhu nhất, đáy lòng Chung Tình ấm áp, dán vào lồng ngực anh,
cũng không cảm thấy mặt mình đau , nhưng không biết vì sao, cô lại cảm
thấy đáy lòng, buồn bực từng trận.
Anh khẳng định, cho là cô thật sự thích yến hội danh viện đó mới đi,
anh cho là cô thật sự bị Ngụy Phong khi dễ mới sinh khí như vậy đi, thậm chí anh còn bởi vì chính cô bị thương, sợ bị người nhiều như vậy nhìn
chê cười, phái người dọn dẹp nơi đó, yến hội mỗi năm một lần, cứ như
vậy, liền bị cô biến thành bỏ dở
nửa chừng.
Anh còn đau lòng cho cô như vậy, sợ là đáy lòng anh vẫn cho là nên
đối tốt với cô, hoàn toàn không có nghĩ đến cô có mục đích riêng đi.
Chung Tình càng nghĩ, càng cảm thấy buồn bực.
Nhiều lần, lời nói đến bên miệng, cô lại nói không được, cuối cùng đều nuốt xuống.
Lúc ăn xong cơm tối, hai người ở trong phòng ngủ, theo như mọi khi,
sớm đã chậm rãi trình diễn một phòng kiều diễm, nhưng buổi tối hôm nay,
cô ngồi ở trên sô pha, ánh mắt đều là kinh ngạc, cũng không biết nghĩ
cái gì, luôn muốn nói lại thôi.........
Đêm đã muốn rất sâu.
Dịch Giản dắt tay cô, lên giường, nằm xuống, theo thói quen ôm cô,
ngón tay chậm rãi vuốt ve da thịt của cô, liền có nhiệt độ nóng bỏng,
đang đốt trên người của nhau.
Đêm nay Chung Tình tâm sự nặng nề, trạng thái không ở đây, sau khi
thiếu tướng quấn lấy cô hồi lâu, vẫn không có trêu chọc được hăng hái
của cô lên, Dịch Giản nhịn không được nắm cằm của cô, đôi mắt nhìn cô,
nồng đậm hỏi thăm.
Chung Tình nhìn đôi mắt anh, mở miệng ra: “Thiếu tướng......... em.........”