“Anh cho là em sẽ không đi ra ......” Âm điệu Dịch Giản, lộ ra bất
đắc dĩ nồng đậm: “Lần trước anh ở trong đình giữa hồ Cố Viên đợi một
đêm, em đều không có đến...... Mà tối nay, anh cho là, anh ít nhất, phải chờ tới sáng sớm em rời giường, mới có thể phát hiện anh không có ở
đây......”
Một đoạn lời nói ngắn ngủn, cùng trút ra một phần, từ quen biết, đến
hiểu nhau, rồi đến yêu trong đủ loại lòng chua xót, đủ loại khổ cay, đủ
loại khổ sở.
Ngón tay Chung Tình hơi run rẩy một chút, rồi sau đó, gắt gao bắt lấy tay anh, thân hình nho nhỏ, mềm nhũn dựa sát vào ngực của anh, tham lam ngửi mùi bạc hà thanh nhã nhàn nhạt thơm ngát kia, toàn thân hoảng hốt.
Cô im lặng nghe tiếng tim đập của anh, cùng tiếng tâm đập của cô, dần dần dung hợp lại cùng một chỗ, sóng lòng của cô bắt đầu mênh mông.
“Anh biết không? Từ nhỏ đến lớn, em vẫn khát vọng một thứ duy nhất, nhưng thứ đó, em lại chưa bao giờ lấy được.”
“Dần dần, em đã quen, cũng đã chết lặng, những thứ cảm giác đó, đều là gạt người, không thuộc về em.”
“Anh có biết, thứ đó là gì không?”
Chung Tình nói tới đây, hơi dừng một chút, cô cong môi, nhưng khóe mắt, đã có ướt sũng sáng rọi.
Dịch Giản cầm ngược tay cô, anh mơ hồ cảm giác được run rẩy và khủng
hoảng nơi đáy
lòng cô: “Không cần nói nữa......... anh hiểu được.”
Chỉ cần em chịu đi ra từ trong phòng, vậy đại biểu cho, em chú ý tới
anh, như vậy, đã đủ rồi, thiên ngôn vạn ngữ, đều bù không được sự xuất
hiện của em.
“Không......... Anh hãy nghe em nói hết.” Giọng nói của Chung Tình,
như là một bài ca dao dịu dàng Ngô nông, quấn quanh Dịch Giản, quấn vào
đáy lòng anh: “Em khát vọng yêu......... Nhưng em lại thực sợ
hãi......... Bởi vì từ nhỏ đến lớn, em đều không có, cho nên em mới
sợ......... Nhưng, trước kia em không phải như thế, trước khi gặp lại
anh, cho tới bây giờ em đều không phải như thế.”Bạn nào muốn đọc full
liên hệ :
[email protected]“Em cái gì cũng không sợ......... em cái gì cũng không để ý, em có
thể thờ ơ lạnh nhạt người khác yêu đến muốn chết muốn sống, người khác
vì người thân chết rơi lệ đầy mặt, mà em vẫn là tâm tình bình lặng như
mặt nước, cảm thấy những thứ đó......... Quá mức......... Buồn
cười.........”
Lúc Chung Tình nói tới đây, dừng lại, tránh né lâu như vậy, cô không
biết rốt cuộc anh có biết những tâm tư nhỏ kia của cô không, nhưng cuối
cùng cô vẫn là mệt mỏi.