Dịch Giản thấy dáng vẻ này của cô, cuối cùng lại vẫn gật gật đầu, theo lời Chung Tình, không đi qua.
Dì Tư nhìn thấy Chung Tình rời đi, làm bà tức giận, quay đầu nhìn, lại thấy thân ảnh cô cùng Thiếu tướng lần lượt rời đi.
Mà người phụ nữ kia, sớm đã mở to hai mắt nhìn, thấy bóng dáng Chung
Tình ôn hoà, miệng mở thật to , như có thể nhét vào một quả trứng
gà:“Kia......... Kia, sẽ không phải là......... Là.........Thiếu tướng
phu nhân chứ.........”
Lời của bà, đều như không đủ bình tĩnh, dì Tư cũng lắc lắc thân hình
như rắn nước, đứng lên, phong tư yểu điệu, phong trần mười phần
nói:“Đúng vậy......... Đó chính là Thiếu tướng phu nhân của Dịch gia
chúng tôi.........”
Sau đó, phất phất tay, liền rời đi.
Thôi thôi, bà vốn là muốn giúp đỡ Chung Tình trút cơn giận, ai ngờ
Chung Tình lại cứ như vậy mà rời đi, bất quá mặc kệ như thế nào, bốn chữ Thiếu tướng phu nhân này, áng chừng đã làm cho người phụ nữ kia tiêu
tan chết rồi!
..............................
Chung Tình cùng Dịch Giản hai người ngồi cùng một ghế, trong lòng cô
lại bắt đầu bang bang phanh nhảy lên , cô dùng khí lực rất lớn, mới
khiến cho âm điệu của mình biểu hiện vững vàng một chút, nói:“Thiếu
tướng, ngài ăn no chưa?”
Dịch Giản gật gật đầu, không nói gì, ánh mắt chỉ nhìn Chung Tình.
Chung Tình bị anh nhìn có chút đứng ngồi không yên, theo bản năng
đứng dậy muốn đi, Dịch Giản lại bắt tay cô, không chịu thả cô ra, còn
trêu tức bỏ thêm một câu:“Lại muốn
vào toilet ?”
Chung Tình càng lúc càng quẫn bách rồi.
Dịch Giản trái lại cực kỳ nhàn hạ, quan sát khuôn mặt ửng hồng của
cô, khóe miệng hàm chứa ý cười, ngữ khí thản nhiên hỏi:“Bà xã, em xấu hổ đứng lên, mà cũng đáng yêu như vậy.”
Chung Tình toàn thân như bị sét đánh, trái tim cũng không dám đập,
Dịch Giản thuận thế ôm cô, cũng may người đến người đi, đều đang chơi
đùa, không ai chú ý tới đoạn tình nồng ý mật trong góc này:“Bà xã xấu hổ đứng lên, thời gian thật đúng là dài.”
Chung Tình cũng không biết vì sao, nghe anh nói như vậy, vẻ ngượng
ngùng vốn có lại từng chút một tiêu tan, cô tựa vào bên người anh, nghe
hương vị nhàn nhạt trên người anh, cảm thấy tâm tình cũng dần dần thoải
mái hơn.
Dịch Giản thấy cô nhu thuận như vậy, bỗng nhiên cười ra tiếng nói:“Bà xã, anh hai ngày này, kích động đều ngủ không được.”
Chung Tình đỏ mặt, cảm thấy một câu nói đơn giản tùy tiện nói ra, đều được anh nói đến mủi lòng như vậy.