Editor: May
Chung Tình vụng trộm nhìn nhìn Dịch Giản, anh có thể bởi vì không biết của cô mà sinh khí hay không, nuốt nuốt nước miếng:
“Anh đừng tức giận, em không phải cố ý muốn quên......... Có thể nói cho em biết không?”
Cô là thật rất muốn biết.
Nhiều ngày như
vậy, mỗi ngày cô lăn qua lộn lại suy nghĩ, nhưng lại vẫn đều nghĩ không
ra rốt cuộc chính mình và thiếu tướng gặp mặt từ khi nào.
Cô là có chút ấn tượng với khăn tay.
Dù sao lúc trước là đôi khăn tay đầu tiên mình tự thêu lên, lúc đó, là
theo chị hai cùng nhau thêu lên, chị hai nói thêu một đôi, cho Trác
Nhiên một cái, chính mình giữ lại một cái, mà cô chỉ là do nhàm chán,
cùng chị hai giết thời gian.
Sau khi thêu xong, cảm thấy thật là vừa lòng, liền vẫn luôn mang ở trên người của mình.
Chị hai còn trêu ghẹo nói, nếu tương lai cô có người trong lòng, có thể
tặng khăn tay này cho người kia......... Coi như vật đính ước.........
Cô nhớ rõ cô lúc ấy, ngược lại lời thề son sắt nói với chị hai, em mới
không muốn lập gia đình đâu!
Chị hai chỉ coi cô là tình tình trẻ
con, nói đùa xong, cũng không có để ý, thật ra, lúc đó, cô ngược lại
thật sự......... chưa bao giờ nghĩ tới chính mình muốn đi tiếp xúc thứ
tình yêu này.
Nếu không có gặp được thiếu tướng, nếu không có
thiếu tướng đan một cái lưới rậm rập chằng chịt như vậy, trói buộc cô
chặt chẽ, có lẽ, cô thật sự một đời một thế,
đều cảm thấy chính mình sẽ
không đi thích một người!Có lẽ, đây đều là vận mệnh đi.
Vòng vòng lượn quanh, khăn tay của cô, cuối cùng liền dừng ở trên tay anh.
Có lẽ, nhân duyên thiền định!
Hoặc là nói, đối phó với người như Chung Tình vậy, là cần kiên nhẫn và nhân
lực, mà khắp thiên hạ này, tư thái có thể bỏ xuống, vứt bỏ hết thảy,
thật tình thật lòng đi nhìn một người, lại duy chỉ, chỉ có một mình
thiếu tướng đi!
Thật sự là tiện sát cô gái khắp thiên hạ.
Làm cho mỗi người, đều cảm thấy, cô là cô gái khiến cho người hướng tới trên thế giới này.
Một phụ nữ, không cần, bạn phú quý cỡ nào, có địa vị cỡ nào, được người tôn sùng cỡ nào, mà ở chỗ, có thật sự có thể, một đời một thế một đôi người hay không.
Chỉ nguyện thiên trường địa cửu, cùng bên nhau với ý trung nhân.
“Thật sự là thật không ngờ, khăn tay này, sẽ ở trong tay của anh, có lẽ đây
là duyên phận trời định đi, năm đó, chị hai nói, ai nhặt được khăn tay
này, người đó sẽ là phu quân cả đời của em, nhưng anh lại nhặt được cả
hai cái.........”