Editor: May
Chung Tình vẫn là mờ mịt như cũ, lắc lắc đầu: “Chín tuổi......... lúc đó......... Chuyện thế nào?”
Biểu tình của cô, trở nên, có chút đau thương và phiền muộn.
Lúc đó, vừa vặn là nắm cô ở nhà họ Chung, cố gắng đi lên, mẹ đã chết, cha
hoàn toàn không nhớ rõ cô, các chị gái ngược đãi cô giống như phế vật,
đại nương tam nương tứ nương bọn họ đều không thích cô, ánh mắt nhìn cô, đều mang theo vài phần trào phúng, miệng mắng cô là tiểu tạp chủng, nói rõ ràng bộ dáng cô lớn lên giống như hồ ly tinh, tương lai khẳng định
giống như mẹ của cô, chiếm cứ đàn ông không thả, không hiểu biết, không
biết liêm sỉ!
Lúc đó, là thời gian vĩnh viễn không muốn nhớ lại
nhất trong cả đời cô, nếu là tuổi thơ của người khác, là xinh đẹp không
thể tưởng tượng nổi, ngọt ngào cả đời khó quên, nhưng hết lần này tới
lần khác đối với cô mà nói, là đoạn thời gian dày vò nhất, tàn nhẫn
nhất, mỗi một ngày, da thịt trên người, đều không có lúc lành lặn, bị
người bấm, bị người cào, bị người đánh, đến ngay cả người hầu, cũng dám
dùng cô trút giận.........
Sau đó, đúng là vẫn là không chịu nổi đi.
Sợ chết.
Chỉ là lúc đó, bắt đầu sợ chết chân chân chính chính.
Bởi vì ở lằn ranh sống chết, cọ sát trải qua quá nhiều lần, mỗi một lần cho là thật sự có thể đã chết, nhưng hết lần này tới lần khác lại chết
không nổi, liền cảm thấy cái loại khủng bố này, càng ngày càng quen
thuộc, càng ngày càng mãnh liệt, càng ngày
càng làm cho cô khủng hoảng.
Lúc cô tám chín tuổi, cô đã muốn thay đổi rồi đi.
Hao hết khí lực lấy lòng cha, sau đó từng bước đưa các chị gái muốn cô chết ra ngoài.........
Đoạn thời gian kia, trôi qua quá mức thê thảm không nỡ nhìn, cho nên, đơn giản, cô liền dần dần làm cho chính mình quên mất.
Sau này cô tìm kiếm rất nhiều dược liệu, đều xóa bỏ sạch sẽ những vết sẹo
lưu lại trên da thịt của mình, mục đích vì làm cho chính mình hảo hoàn
toàn quên đi.
Nghĩ đến đây, Chung Tình liền cảm thấy thân thể của chính mình, có một cỗ lạnh run.
“Chuyện lúc đó......... em đều quên gần hết rồi.”
“Em không quá thích nhớ tới, cho nên khiến cho chính mình quên
hết.........” Chung Tình mấp máy môi, nhẹ nhàng nói: “Không phải em
không nên quên mất, mà là nếu em không quên đi, có lẽ, em sẽ không thể
bình yên đi vào giấc ngủ, mỗi ngày em đều sẽ khủng hoảng thét chói
tai......... Giống như em vừa nhắm mắt lại, liền có thể nhìn thấy mẹ em
chết ở trước mặt em, các chị của em mắng em, cha em không nhìn em, bọn
họ đều đang đánh em.........”