Tình Nhân Bí Mật Của Thiếu Tướng: Bảo Bối, Đừng Chạy

Sinh Tử Gắn Bó [16]


trước sau

Editor: May

Hà An Viện ngược lại cong môi, vào lúc ca khúc rơi xuống, chậm rãi đẩy Dịch Giản ra, xoay người, lắc lắc bước chân xinh đẹp, đi về phía Chung Tình.

Chung Tình tất nhiên là biết Hà An Viện đến đây, cô không nói lời nào, cũng không có liếc mắt nhìn Hà An Viện một cái.

Thiếu tướng đứng ở xa xa, cũng không biết nói cái gì với người khác.

Hà An Viện biết Chung Tình hận chính mình hận muốn chết, cô cũng không có khát vọng nhận được tha thứ của Chung Tình, hoặc là nói, cô cũng không có nghĩ tới thật sự chuyển biến quan hệ tốt với Chung Tình.

Cô chỉ ngồi ở một ghế ngang, trêu chọc làn váy của mình, nhẹ giọng nói: “Nghe nói cô có đứa nhỏ......... Thật sự rất hâm mộ......... Là trai hay gái? Đã biết chưa? Bởi vậy, thiếu tướng ngược lại thật sự rất tốt với cô......... Không, phải là, thiếu tướng vẫn đều luôn rất tốt với cô.........”

Chung Tình không có đi nhìn Hà An Viện, chỉ cảm thấy giọng nói của Hà An Viện, thật sự rất êm tai, cho tới nay, cô đều biết, giọng nói của Hà An Viện, rất mị hoặc.

Hà An Viện tất nhiên là biết Chung Tình sẽ không để ý tới chính mình, tự mình cúi đầu, cười nhạo bản thân một chút, sau đó mới sâu kín nói: “Tôi đến, thật ra cũng không phải thị uy với cô, thiếu tướng và tôi, rất trong sạch......... Đáy lòng anh ấy, vẫn đều là cô, hiện tại sở dĩ đối đãi như vậy, thật ra tôi cũng chỉ là một quân cờ yểm hộ mà thôi,
tất nhiên là che dấu cho chính cô ......... Trước đó, ám sát ở rạp cửa chiếu phim, ngày đó thật ra muốn giết vốn chính là thiếu tướng và cô......... Nhưng thiếu tướng sợ cô xảy ra nguy hiểm, mới tìm đến tôi.........”

Ngón tay Chung Tình run lên, đúng là vẫn còn nghiêng đầu, nhìn Hà An Viện.

Cô vẫn luôn cảm thấy Hà An Viện lúc này ngược lại rất không giống với Hà An Viện lúc trước.

Lúc trước Hà An Viện rất ngang ngược, cả vú lấp miệng em, nhưng giờ này khắc này, đôi mắt cô ta, lại sạch sẽ trong suốt, mang theo tình yêu nồng đậm, nhìn thiếu tướng, nói xong từng chữ dịu dàng như vậy.

“Như thế nào? Thật không ngờ đi......... Cũng rất kinh ngạc, vì sao tôi phải nói cho cô những thứ này......... Thật ra tôi chỉ là mệt mỏi, tôi nhận thua ......... Tôi cảm thấy tôi làm như thế nào, đều không thắng được cô, bởi vì tâm thiếu tướng, đều cho cô, tôi không đoạt được ......... Lúc đầu tôi thật sự không muốn nhận thua, nhưng khi tôi biết, anh ấy vì để cho cô không chết, chán ghét tôi như vậy, nhưng vẫn tìm đến tôi, tôi liền biết, tôi đã thua đến rối tinh rối mù rồi.”


trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện