Edit + Beta: Nhiên Nhi, Ngôn Ngôn, Hua
Lạc Ấn phong trần mệt mỏi mà chạy tới, rõ ràng một buổi tối còn chưa hết, mà anh lại cảm thấy như là đã qua rất lâu rồi. Ôm lấy gấu trúc đỏ nhỏ rồi đi theo mẹ, tỏ thái độ khá trịnh trọng: “Con muốn dẫn cậu ấy về.” Mẹ Lạc rõ ràng vẫn chưa hết hiểu lầm, lại nhìn bộ dạng gấu trúc đỏ nhỏ Điểm Điểm ngoan ngoãn vùi ở trong ngực của Lạc Ấn, ngoan đến mức đáng sợ, lại càng hoài nghi Lạc Ấn đã làm gì với nó.
Vì vậy ngay tại chỗ lạnh mặt, “Trễ rồi, mẹ thấy con cũng đừng về nữa, ngay mai rồi hãy nói tiếp.” Lạc Ấn thấy mẹ của mình hình như là có chuyện còn chưa nói, đành phải nhẹ nhàng gật đầu.
Anh đem theo một bộ y phục của mình tới đây cho gấu trúc đỏ nhỏ Điểm Điểm, để phòng ngừa vạn nhất lúc cậu thực sự biến hình mà cần đến. Anh ở đây giúp gấu trúc đỏ nhỏ Điểm Điểm đem chăn một lần nữa trải ra, đem con gấu nhét vào lấy chăn đắp lên, ở bên kia mẹ anh đứng cạnh cửa yên lặng quan sát hành động qua lại giữ anh và gấu trúc đỏ nhỏ, giống như làm tròn bổn phận của một cái camera giám sát. Lạc Ấn ở trong lòng thầm thở dài một hơi, vỗ vỗ đầu nhỏ của Điểm Điểm, “Anh sẽ trở lại ngay, em ngủ trước đi.” Nói xong liền đóng cửa lại cùng với mẹ mình đi vào thư phòng.
Còn chưa đợi anh mở miệng, mẹ Lạc đã nói trước, “Mẹ là tính toán như vậy, con dù sao việc học cũng bận rộn, Điểm Điểm đây, còn không bằng giao cho mẹ …”
“Mẹ,” Lạc Ấn thật sự không nhịn được ngắt lời bà, “Mẹ hiểu lầm việc này…Có phải là hơi nhiều phải không?”
Ngay từ đầu lúc mẹ Lạc muốn dẫn Điểm Điểm đi lúc anh còn có chút bức bách mơ hồ, đợi đến lúc não kịp phản ứng lại mẹ của mình đang nói gì, Lạc Ấn thật sự là vừa cảm thấy hoang đường vừa không khỏi mấy phần chột dạ. Hoang đường là mẹ anh vậy mà cảm thấy được mình có thể làm ra loại chuyện kia, cái loại năng lực này đúng là khác người mà, chột dạ chính là… Anh gần đây không hy vọng Hoàng Điểm Điểm biến ra hình người, còn không phải là do sợ cậu trở lại sẽ làm nhiễu loạn lòng mình sao.
Anh yêu thích Hoàng Điểm Điểm nhân loại kia, mà đối với gấu trúc đỏ nhỏ Điểm Điểm… Lạc Ấn cũng không thể nói chính xác, anh không phải là sợ mấy chuyện hoang đường khi có người yêu khác biệt, mà là do không tìm được phương thức phù hợp để sống chung với Hoàng Điểm Điểm. Đối với anh mà nói, yêu thích giống như là một cái công tắc, một khi bị tác động rồi, cảm tình, động lòng, thậm chí là tình dục cũng sẽ ở trên người của người đó mà không ngừng tăng lên, nhưng đối tượng khiến anh phải bật công tắc đột nhiên biến thành một động vật nhỏ lông bù xù, Lạc Ấn không muốn khiến cho bản thân trông quá vô lý, đành phải tàn nhẫn quyết tâm tạm thời tắt cái công tắc kia đi. Anh đương nhiên đau khổ, nhưng anh cũng không có biện pháo giải quyết tốt hơn, anh từng đọc rất nhiều sách, mà không có một quyển nào có thể hướng dẫn cho anh thử