Edit + Beta: Nhiên Nhi, Ngôn Ngôn, Hua
Hoàng Điểm Điểm xấu hổ trả lời, Lạc Ấn lại cảm thấy lòng mình bỗng nhiên bừng sáng. Nếu như Hoàng Điểm Điểm chỉ mở to hai mắt không không để ý chút nào nói với anh, “Muốn hôn thì hôn nha.” Vậy anh đúng là càng rầu hơn. Nhưng thấy Hoàng Điểm Điểm hiếm khi biểu cảm ngại ngùng, Lạc Ấn nhịn không được vui mừng.
Anh không buông tha cho Hoàng Điểm Điểm kéo từ trong chăn ra, ra vẻ nghiêm túc rồi lại không ngăn được sự vui sướng trong giọng nói, “Không được trốn tránh, Điểm Điểm. Em mau nói cho anh biết, lúc hôn anh em đã nghĩ gì? Còn cả cảm nhận của em nữa.” Anh quá nóng lòng muốn được xác nhận kiểm chứng suy đoán trong lòng mình, biểu hiện cứng rắn không giống với trước đây, Hoàng Điểm Điểm bị anh dồn ép không thể lui được nữa, ánh mắt hơi ửng đỏ lên, sau nửa ngày câm nín cũng nhỏ giọng nói, “Dễ chịu… muốn như thế.”
Lạc Ấn nghe thấy tiếng tai mình bốc khói, chống mạnh hơn ép hỏi cậu, “Là thoái mái kiểu gì? Thoải mái giống như được xoa bóp bụng, hay là thoải mái giống như ăn được rất nhiều dâu tây?”
Hoàng Điểm Điểm nghiêm túc nhìn anh, trịnh trọng suy nghĩ một chút, “Cũng không giống lắm.”
“Không giống nhau chỗ nào?” Lạc Ấn truy vấn, thậm chí còn mang theo chút ý vị dỗ dành trêu ghẹo, “Em nói cho anh nghe, sau này vẫn sẽ có cơ hội như vậy nữa.”
Hoàng Điểm Điểm duỗi ngón tay ra, chọc chọc vào ngực mình, “Chỗ này đập rất nhanh, hình như là đã ngã bệnh rồi. Nhưng mà dường như em rất cao hứng.”
Lạc Ấn khẽ nở nụ cười, nắm lấy bờ vai của cậu, dùng trán mình chạm vào trán của cậu, khoảng cách này, anh có thể thấy rõ mỗi sợi lông mi đang run rẩy của Hoàng Điểm Điểm, “Có nhớ anh từng nói với em cái gì không? Chỗ này là trái tim, khi gặp được người mình thích sẽ đập rất nhanh.”
Hoàng Điểm Điểm im lặng sau nửa ngày cũng không nói chuyện, điều này có chút vượt ra khỏi dự kiến của Lạc Ấn.
“Em thích dâu tây nhỏ.” Hoàng Điểm Điểm không đầu không đuôi nói một