Dư Như Tâm hai mắt đỏ ngầu tức giận, thầm nói nếu sao này Hoắc Tư Danh đã là của cô, cô nhất định làm cho những người cười nhạo cô chỉ trích cô phải quỳ xuống xin lỗi. Dư Như Tâm hừng hực bỏ đi, không cẩn thận chân trái đá chân phải, té cái " RẦM " tiếng cười vang khắp phòng, cũng không ai bước ra đỡ. Dư Như Tâm ngồi dậy, cứ như phát điên chỉ vào mặt những người kia: " Các người cứ chờ xem... "
Bóng dáng của Dư Như Tâm vừa khuất, tiếng nghị luận, bàn tán, thẩm chí là mắng chửi càng to.
" Cóc ghẻ cứ nghĩ mình là thiên nga! "
" Thôi em nó trèo cao mặc nó sao này té đay cũng không kịp hối hận. "
" Haha. "
" Phải nói là miệng chó muốn ngậm ngà voi haha. "
" Haha. "
"..... "
Trong phòng bệnh, Hoắc Tư Danh bỏ bê công ty, cứ ngồi yên tại vị trí cũ nhìn chằm chằm người đang ngủ say, anh không nhịn được mà xoa khẽ khuôn mặt gầy đi của Hứa Doãn Hạ, thầm nói sao này xuất viện nhất định sẽ bồi bổ cho thật tốt.
Hứa Doãn Hạ dần dần tỉnh lại thì trời đã khuya, xoay người thì bắt gặp được khuôn mặt gầy gò của Hoắc Tư Danh, cô cứ nhìn gương mặt đó nhìn thật lâu, thật kỹ, không nhịn được đưa tay lên định xoa khuôn mặt bên mình cả một năm nay nhưng lại buông xuống, giọt nước mắt đắng cay tràn ra.
Cô biết chuyện này không phải hoàn toàn là lỗi của Hoắc Tư Danh, nhưng cô vẫn không nhịn nỗi mà giận mà hận người đàn ông trước mặt này... Tim cô đau thắt lại từng cơn...
Bên kia, Dư Như Tâm sao khi về đến nhà.
" A A A chết tiệt. " Những vật dụng, hay gốm cổ trang trí trong phòng cô đều bị cô đập phá, phát ra tiếng " Oanh Oanh, Rầm Rầm "
" Tao nhất định sẽ làm cho những kẻ cười nhạo tao hôm nay phải quỳ xuống xin lỗi tao aaaa. " Dư Như Tâm vừa nói hai mắt đỏ ngầu giận dữ như quỷ dữ cứ thế mà đập nát cả căn phòng.
Dư Tổng cả ngày mệt nhọc, về đến nhà tiếng ồn ào trên phòng làm ông nhíu mày hỏi quản gia.
" Xảy ra chuyện gì? "
Quản gia khom người xuống nói: " Thưa ngài, tiểu thư vừa đi dự tiệc về đã như vậy! "
Dư Tổng nhíu chặt mày, lên trên phòng Dư Như Tâm, vừa mờ cửa một đống hỗn độn đầu trên sàn, lửa giận ông bốc lên.
" Đồ phá hoại, mày đang làm cái gì thế hả? " Dư Tổng quát to, thầm nói nếu Dư Như Tâm không phải con gái ông, ông đã giết chết từ lâu, tối ngày gây sự đập phá, rốt cuộc ông đã làm gì sai sao lại sinh ra đứa con gái như vậy!?
Dư Như Tâm giật mình, giả vờ mếu máo nói: " Ba... Huhu..... Những người đó coi thường con ngài, họ bỏ mặc con không ai mời con nhảy huhu. " Dư Như Tâm khóc đến thương tâm.
Dư Tổng nữa tin nữa không nhưng cũng không la cô nữa, mà nhíu mày không nói gì bỏ đi. Trong lòng ông thầm nói nếu mày không gây chuyện thì làm
sao người ta lại ghét bỏ mày, nhưng câu này ông không nói, dù sau cô cũng là con ông.
Sáng hôm sau.
Hứa Doãn Hạ tỉnh, Hoắc Tư Danh cũng thức từ sớm đã ra ngoài chuẩn bị đồ ăn cho Hứa Doãn Hạ.
So với hôm qua, hôm nay Hứa Doãn Hạ hồng hào hơn hôm qua rất nhiều, gương mặt tuy gầy gò nhưng vẫn rất xinh đẹp.
Từ Hạnh Ngôn từ bên ngoài bước vào, trong lòng thầm khen cô, lúc trước không nhìn kỹ, bây giờ nhìn kỹ thật sự Hứa Doãn Hạ đẹp thật sự, bên ngoài toát ra vẻ cao sang quyền quý không phải ai cũng có.
" Chào cô Hứa, tôi là bác sĩ Từ. " Từ Hạnh Ngôn đi đến đưa tay ra trước mắt Hứa Doãn Hạ chào hỏi.
Hứa Doãn Hạ ngẩng đầu nhìn hồi lâu mới đưa tay lên bắt tay chào hỏi lại.
" Chào, tôi là Hứa Doãn Hạ. "
Từ Hạnh Ngôn nhíu mày, nhìn cách nói chuyện của Hứa Doãn Hạ, anh cứ cảm giác xa cách và kiểu như khoảng cách này là chính cô tạo thành. Nhưng anh không nghĩ nhiều dù sao cô cũng là phụ nữ của Hoắc Tư Danh.
" Cô Hứa có chỗ nào không khỏe không? "
" Bụng còn hơi hơi đau. " Hứa Doãn Hạ nói xong, như suy nghĩ gì đó bổng nhíu mày lại nhìn chằm chằm Từ Hạnh Ngôn, làm anh giật bắn người, thầm nói sao ánh mắt Hứa Doãn Hạ và Hoắc Tư Danh có thể khiến người khác sợ hãi như vậy.
Định nói chuyện thì Hứa Doãn Hạ là nói.
" Tôi bị xảy thai như vậy, sau này có ảnh hưởng gì không? "
Từ Hạnh Ngôn " A " cái nói dối.
" Không sao đâu, chỉ cần tịnh dưỡng tốt là như xưa." nói xong cười hi hi kiếm cớ rời đi nhưng Hứa Doãn Hạ lại nói.
" Nhà tôi tuy không giàu có, nhưng xuất thân từ nhà Y cũng vài đời. Anh nghĩ anh có thể gạt được tôi. " Hứa Doãn Hạ lạnh giọng nói, cô chỉ nghi ngờ chứ không chắc chắn nên nhất định phải hỏi cho rõ.
Từ Hạnh Ngôn đổ mồ hôi đầy người, bên ngoài phòng bệnh Hoắc Tư Danh hay tay run rẩy nắm chặt lại.
Bị ánh mắt khủng bố của Hứa Doãn Hạ dọa sợ, Từ Hạnh Ngôn khụ một tiếng nói.
" Vì xảy thai do va đập cùng vận động kịch liệt nên thành tử cung xảy ra vài vấn đề tuy không lớn nhưng.... Sẽ rất khó mang thai được nữa. " Dứt lời, Từ Hạnh Ngôn nhìn Hứa Doãn Hạ nhưng không nhìn ra biểu hiện gì từ cô lại nghe Hứa Doãn Hạ nói.
" Tôi biết rồi. Anh ra ngoài đi. " Từ Hạnh Ngôn vừa bước ra. Khuôn mặt không cảm xúc của Hứa Doãn Hạ hiện lên tia thống khổ rồi lại biến mất.
Nụ cười nhạt trên khóe môi càng rõ, Hứa Doãn Hạ đã đoán được kết quả nhưng... Cô vẫn hy vọng không phải như vậy, nhưng tất cả đều đã như vậy...
Đừng quên Like và Vote ủng hộ Boo trước khi chuyển sang chương mới đọc nha.