"Hứ con đó sao? Mơ đi! Tao muốn nó quen ai mà không được! Làm sao nó dám cãi tao, tao là mẹ nó! " Châu Trình Ly nghe đến nhắc tới người yêu của Hoắc Tư Danh mày bà nhíu chặt! Hung hăng nói! Mà không cố nhớ về chuyện xảy ra hai mươi tám năm trước bà chỉ nhớ tới những ngày tháng giàu sang và Hoắc Tư Danh một lòng yêu thương bà thôi.
Cứ thế Châu Trình Ly và Lâm Chân Chân chuẩn bị đồ đi tìm Hoắc Tư Danh! Liệu mọi chuyện có như ý họ không? Cũng chả ai biết được.
Ngay lúc này!
Hoắc Tư Danh đang vùi đầu bên bàn làm việc trong phòng ngủ! Hứa Doãn Hạ thì rất là an lành mà ngủ say giấc.
Hứa Doãn Hạ ngủ hơn một tiếng thì lờ mờ ngồi dậy! Cô ngáp cái nhìn chằm chằm Hoắc Tư Danh, nghĩ nghĩ cái gì đó lại nằm xuống xoay người đi. Hoắc Tư Danh thì đúng lúc Hứa Doãn Hạ xoay người, anh ngẩng đầu nhìn cô cái môi khẽ cong lên nho nhỏ nhưng trong mắt hiện lên tia nhu hòa.
Buông đóng giấy tờ trong tay xuống, anh nhẹ nhàng bước đến bên Hứa Doãn Hạ ngồi bên mép giường, xoa xoa nhẹ lưng cô nói.
" Tỉnh rồi sao không dậy? Em cứ lười vận động như vậy là béo lên cho coi! " Dứt câu không quên nhu nhu mái tóc của Hứa Doãn Hạ. Hứa Doãn Hạ khó chịu gầm nhẹ tiếng cự quậy.
Hoắc Tư Danh không khỏi nở nụ cười nói: " Không phải muốn nghe chuyện của tôi sao?Em dậy tôi kể cho nghe! "
Hứa Doãn Hạ vốn nhắm chặt mắt vừa nghe " Kể Chuyện " mắt cô mở to xoay người lại, thì đụng phải ánh mắt tràn ý cười của Hoắc Tư Danh, cô mặt đỏ xấu hổ.
Nhìn gương mặt đỏ bừng của cô, Hoắc Tư Danh xoa xoa nhẹ mặt cô cái nói.
" Em muốn nghe từ khúc nào? " Anh quyết định mở lòng với cô, dù sau người anh nhận định là cả đời yêu thương đã là cô, thì cần gì phải giấu. Biết đâu sau này có người lại quấy phá Hứa Doãn Hạ, cô còn biết đường mà ứng phó.
Hứa Doãn Hạ nghĩ nghĩ nói: " Tuy Bác gái đã kể qua nhưng tôi vẫn muốn nghe chính anh kể! Từ đầu đến cuối! "
Hoắc Tư Danh cười cái, lưng dựa vào đầu giường mấp máy môi nói: " Đầu tiên là phải kể về hôn sự của Ba và Mẹ Ruột Anh! " anh nhấn mạnh từ mẹ ruột! Nói anh không đau lòng là nói dối! Anh đương nhiên là rất đau lòng và cũng không muốn gọi bà ta là mẹ!
Hứa Doãn Hạ nhìn ra Hoắc Tư Danh không muốn gọi người đàn bà kia là Mẹ nên nhẹ giọng nói: " Anh cứ gọi họ tên hoặc kêu bà ta là tôi biết! "
Hoắc Tư Danh cười cái nói tiếp: " Năm đó ba anh là sinh viên, lần đầu tiên gặp bà ta. Ba anh đã rung động, dùng mọi biện pháp để theo đuổi bà ta, cũng chả biết lí do gì mà ba tôi theo đuổi hai năm liền vẫn không được
đến khi ba anh định buông bỏ thì bà ta lại bám theo khóc lóc! Nói là công ty ba bà ta sắp phá sản cần vốn! Lúc đấy Hoắc Thị tuy không lớn mạnh như bây giờ nhưng cũng thuộc dạng cao cấp thời đấy!
Vì yêu thầm bà ta đã lâu, nên không vội suy nghĩ kỹ lưỡng, ba tôi đã quyết định cưới bà ấy! Mặc cho ông nội và bà nội có phản đối cũng vô dụng!
Sau khi đám cưới hoàn thành, bà ta và gia đình bà ta dần dần lộ bộ mặt tham lam, giật mối làm ăn từ công ty này đến công ty khác nhưng ba tôi mặc kệ!
Mãi đến khi bà ta mang thai tôi, bà ta được cưng chiều như nữ hoàng vậy! Nhưng chứng nào tật náy! Được voi đòi tiên! Ba tôi bỏ không biết bao nhiêu tiền vào tài khoản của bà ta! Nhưng mỗi lần kiểm tra điều hết sạch! Ông không nghi ngờ hay khó chịu gì hết!
Đến khi sinh tôi ra, bà ta chưa từng chăm tôi hay bế tôi hay cho tôi bú! Người ta hay nói sữa mẹ là thứ tốt nhất trên đời này! Nhưng bà ta nói " Bú ngực sẽ xệ xấu! " vì yêu bà ta ông ấy cũng không ép nữa! Nhưng tình trạng bà ta đánh tôi mắng tôi ngày một nhiều đến khi Bà nội chịu hết nổi nữa đón tôi đi! Thì mới yên ổn!
Nhưng ba tôi hay nói " Con đừng giận mẹ, tại mẹ con stress nên mới như vậy " tôi cũng tin ông, hết và sức yêu thương bà ta! Mặc cho bà ta đánh hay mắng! " Hoắc Tư Danh dừng lại hít một hơi sâu nói tiếp!
" Mãi đến năm tôi bốn gần năm tuổi! Tôi vá ba tôi mới phát hiện bà ta ngoại tình! Chắc em cũng nghe mẹ kể! Nên tôi không nói lại! Chỉ là lúc đấy tôi thất sự thất vọng! Không yêu nhau thì li dị cớ chi phải ngoại tình? Đã thế trước tòa lại đổi trắng thay đen! Nếu hôm đó tôi không chứng kiến mọi sự thô bỉ hèn mọn của bà ta biết đâu bây giờ tôi không phải Hoắc Tư Danh của bây giờ! "
Hứa Doãn Hạ cứ ngồi đó nhìn chằm chằm Hoắc Tư Danh, anh kể không gợn sóng nhẹ nhàng như đang kể chuyện của người khác vậy! Cô hơi bất ngờ nhưng khi nghĩ lại cũng đúng " Có những người không xứng đáng để ta đau lòng! "
" Anh có đau lòng không? " Cô nhìn sâu con ngươi anh hỏi!
Hoắc Tư Danh môi mĩm cười lắc đầu nói: " Lúc nhỏ rất đau, nhưng khi lên bảy tuổi! Mọi thứ đã hết vì tôi có người mẹ tốt người cha tốt! Không cần loại người như bà ta! " anh dừng chút nhìn cô thanh âm ôn nhu hơn mọi ngày nói.
" Còn bây giờ tôi có em! "
Đừng quên Like và Vote ( bỏ phiếu) cho Boo nha!
Boo có lời muốn nói: Mấy bạn bơ Boo quá hà! Híc Boo luôn ngóng trông từng bình luận từng like từng phiếu của mấy bạn đó! Mấy bạn cứ bơ Boo hoài Boo buồn đấy híc!