#BooMew
Cố lão gia tử không nhanh không chậm được quản gia Lưu đỡ xuống dưới phòng của Hứa Doãn Hạ, ông nhanh chóng được đỡ vào nhìn chằm chằm Cố Minh Dương, lại cúi xuống nhìn cô cháu gái nhỏ bé của mình, mày ông không tự chủ nhíu chặt lại.
" Nó không tỉnh sao? " Cố lão gia tử nhìn chằm chằm Hứa Doãn Hạ một lúc lâu.
Cố Minh Dương gật đầu một cái lại nói.
" Ba, làm theo cách kia có được không? " ông lo là phải, vì làm theo cách kia cũng thật ra không quá khó nhưng nhìn sao cũng không thể nói là tin được.
Cố lão gia tử gật đầu, kêu người ra ngoài hết lại nói.
" Doãn Hoa, con đến đỡ con bé đi, đừng để con bé mất thăng bằng. "
Hà Doãn Hoa thút thít vội vàng đi đỡ, Cố lão gia tử lại nhận lấy một chén trà sai Quản gia Lưu chuẩn bị lúc nãy đem tới, ông cắn nhẹ vào ngón trỏ, tay nhanh chóng chảy ra một nhỏ giọt máu rơi xuống chén trà, trong miệng lại lẩm bẩm gì đó.
Cố Minh Dương và Cố Hoài Thiên cũng làm tương tự.
Thật sự câu lẩm bẩm ra là một câu nói rất đơn giản " NHỜ NGÀI ĐƯA HỨA DOÃN HẠ VỀ. " cứ như vậy một chén trà ba giọt máu của đàn ông người Cố Gia nhuộm nhanh trà vàng thành đỏ đưa tới bên miệng của Hứa Doãn Hạ để cô uống vào.
Thật sự đây là một trong số những gì mà đời trước của đời trước truyền thừa, Cố lão gia tử tự nhận thấy bản thân ông thật may mắn vì những
gì xuất hiện hơn trăm năm cứ lưu truyền mãi đến đời ông lại xuất hiện một lần nữa.
Có lẽ nói là ông trời ưu ái cho ông, cho Cố Gia thêm thịnh vượng.
- --
Hứa Doãn Hạ vô lực ngồi trên núi cách vực thẩm không xa hai mắt đờ đẫn, khi cảm thấy trên cuộc đời này không ai còn cần cô nữa, sự tuyệt vọng và đau khổ không ngừng sinh sôi nảy nở.
Hứa Doãn Hạ khóc đến cạn cả nước mắt, cô đau lòng khổ sở như vậy ai đâu mà thấu.
Hứa Doãn Hạ đứng dậy, bước từ từ về phía vực thẩm, khi chỉ còn cách chừng vài bước chân thì lại có người gọi.
" Doãn Hạ... " một người đàn ông cao lớn tuấn mĩ cao lớn đứng đó, giọng nói trầm thấp lạnh thấu xương vang lên.
Hứa Doãn Hạ dừng lại, xoay người nhìn người đàn ông đó, môi cô khẽ câu lên.
" Là ngài. "
Người đàn ông tuấn mĩ môi khẽ câu lên, vui mừng vì cô còn nhận ra anh.
Nhưng anh cũng không vì bản thân vui sướng mà quên mất chuyện cần làm, anh không nhanh không chậm nói.
" Qua đây Doãn Hạ, ta đưa em về nhà. "
Hứa Doãn Hạ nghe đến từ " nhà " chấn kinh, cả thân hình ốm yếu bụng gồ lên run rẩy khẽ nói.
" Nhà... nơi đó không còn là nhà... Hoắc Tư Danh không ở sao gọi là nhà... "