Cứ cảm thấy ở cõi lòng một trận chua xót, nhìn người vẫn còn nằm trên giường kia, gương mặt tái nhợt xanh xao, khiến ai cũng lo lắng.
Lại nhìn hình ảnh cái bụng nho nhỏ có chút thịt, càng xót hơn.
Từ Hạnh Ngôn biết, hiện tại Hứa Doãn Hạ cũng không vui vẻ hay mạnh mẽ được bao nhiêu đâu, mà cô đang cố gắng giữ bình tĩnh để không quá ảnh hưởng đến cảm xúc.
Từ Hạnh Ngôn không nhanh không chậm, đứng dậy, sao chép đoạn audio hơn 1 phút máy mp3 lại gắn tai nghe vào đeo vào tay Hoắc Tư Danh.
Từ Hạnh Ngôn và Đàm Vĩnh Long nhìn Hoắc Tư Danh một lúc lâu, Từ Hạnh Ngôn mới nhìn Đàm Vĩnh Long nói.
" Nhất định phải để Tư Danh tỉnh lại. " anh không muốn nhìn thấy Hứa Doãn Hạ đau buồn, càng không muốn nhìn thấy cảnh những gì mà Hoắc Tư Danh bỏ ra từng ấy năm đều trở nên vô nghĩa.
Đàm Vĩnh Long ôm bả vai Từ Hạnh Ngôn, gật đầu một cái.
Anh tuyệt đối không để Hoắc Tư Danh xảy ra chuyện gì, chỉ mong đoạn ghi âm đó có tác dụng.
- ----
Hoắc Tư Danh hai mắt nhắm chặt, trong ý thức của anh chỉ dừng lại ngay đoạn anh tạm biệt Hứa Doãn Hạ và sau đó vừa bay sang SiLa ra khỏi sân bay thì bị người đâm.
Hoắc Tư Danh theo bản năng mà mò mẫn phần bụng xem vết thương, chính là anh chạm vào thì chả thấy gì cũng như không có cảm giác đau.
Anh khó khăn mở mắt ra, nhưng cố mở ra sao cũng khó khăn, cả người anh vô
lực không cách nào ngồi dậy.
Hoắc Tư Danh mày nhíu chặt lại, anh nghe thấy tiếng bước chân đang chạy và tiếng gọi gì đó không rõ.
Tiếng bước chân ngày một lại gần hơn và tiếng nói hay gọi gì đó lại thêm rõ ràng.
" Danh... Danh... "
Trong đầu Hoắc Tư Danh không khỏi kinh ngạc, theo như anh nhớ hiện tại rất nguy hiểm, Hứa Doãn Hạ sao lại ở đây. Anh muốn nói với cô là cô về đi, nhưng anh không mở miệng nói được.
Anh lại nghe tiếng Hứa Doãn Hạ thở hổn hển cố gắng gọi anh.
" Danh... Tư Danh... đợi em với... "
" Anh đi đâu vậy... Danh Danh... "
Hoắc Tư Danh cố gắng mấp máy môi, chính là dù anh có cố gắng mấp máy môi ra sao thì cũng không phát ra âm thanh gì.
Tiếng bước chân ngày một nhanh hơn...
Hạ Hạ của anh đi đâu, tại sao lại chạy... Hoắc Tư Danh mờ mịt lại nghe tiếng thét thảm thương của cô.
" Không... không Tư Danh... Tư Danh... Aaaa... không được... aaaaaa "
Hoắc Tư Danh chỉ cảm giác tim anh đang bị ai đó bóp chặt, môi cố gắng mấp máy.
" Anh ở đây... Hạ Hạ đừng khóc... " nhưng không phát ra được bất kỳ âm thanh nào.
Anh cố mở mắt cố nói chuyện nhưng mọi thứ đều là số không.
Tiếng Hứa Doãn hạ khóc thảm thiết, anh thật muốn ôm cô vào lòng, an ủi, khuyên nhủ, hôn cô nhưng lại không làm được gì...
- ---------------------------
8/20 chương.