Sáng hôm sau!
Hứa Doãn Hạ lim dim mở mắt, đập vào mắt cô lại là lòng ngực quen thuộc kia.
Hứa Doãn Hạ gỡ tay anh ra khỏi hông cô rồi đi vào phòng tắm!
Hoắc Tư Danh cũng dần dần tỉnh lại, nhưng mở mắt ra không thấy Hứa Doãn Hạ đâu, anh hoảng sợ... không lẽ nhưng chuyện trải qua ngày hôm qua toàn bộ đều là mơ sao...
Mắt anh dần dần tái nhợt, anh sợ tới không nhấc chân đi nổi. Ngay lúc anh sắp bị suy nghĩ vớ vẫn của anh cuống lấy thì tiếng mở cửa làm anh bừng tỉnh lại. Hoắc Tư Danh xoay đầu nhìn cửa nhà tắm dần mở ra, Hứa Doãn Hạ quấn mỗi khăn tắm bước ra định lấy quần áo vào thay thì thấy Hoắc Tư Danh. Cô nhẹ cười cái nói,
" Anh đã tỉnh. " Hoắc Tư Danh vẫn không nói gì, vì anh vẫn còn bất ngờ, nhìn Hoắc Tư Danh im lặng, Hứa Doãn Hạ nhìn kỹ Hoắc Tư Danh thì thấy mắt anh tái nhợt, cô nghĩ anh bệnh cũng không ngại cơ thể chỉ quấn khăn tắm mà đi nhanh bên Hoắc Tư Danh hỏi.
" Anh bệnh sao? Hay đi bệnh viện nha! "
Hoắc Tư Danh vừa thấy cô tới, lại nghe thanh âm quen thuộc dễ chịu kia, anh vôi ôm ngang eo cô.
Hứa Doãn Hạ hơi bất ngờ nhưng thấy người anh run rẩy, cô không nói gì mà chỉ vỗ nhẹ bên lưng, mặt cho sắp tám giờ!
Ôm một lúc Hoắc Tư Danh lại nói.
" Lúc anh tỉnh dậy, không thấy em... Anh cứ nghĩ những gì trải qua ngày hôm kia toàn bộ đều là mơ... Anh sợ.... Sợ em biến mất.... "
Hứa Doãn Hạ nghe xong mà đau lòng, rốt cuộc anh đã chịu đựng bao lâu cái cảm giác này rồi! Hứa Doãn Hạ nâng cằm anh lên để anh nhìn thẳng cô, cô nói.
" Không phải mơ, mà là thật! Chúng ta đã bỏ lỡ quá nhiều thờ gian, vì thế em sẽ bù đắp lại hết cho anh! Không phải chỉ ngày hôm qua mới ngọt ngào mà chỉ cần có em bên anh, em nhất định không để anh cô đơn... được chứ? "
Hoắc Tư Danh nhìn Hứa Doãn Hạ nói xong, anh gật đấu bảo "Được. "
" Vậy buông em ra nào! Em còn đi làm? Gần tám giờ mười lăm rồi kìa! "
Hoắc Tư Danh lúc này mới nhớ " A " tiếng buông cô ra, anh cũng vào phòng tắm, tắm rửa thay đồ.
Hứa Doãn Hạ đã gần nữa tháng không đi Doãn Tư Doãn Hạ, nên cô khá chăm chút, tuy vẫn mặc tây trang như mọi khi nhưng lần này cô lại trang điểm nặng hơi, nhìn dáng vẻ như một người trưởng thành vậy! Hoắc Tư Danh nhìn cô mà cũng không biết nên phản ứng gì! Cách cô trang điểm là có hơi lớn tuổi nhưng sau anh lại thấy cô càng thêm trở nên mị hoặc quyến rũ thế này!
" Hmmm nhìn đủ chưa đi thôi! Nào về em cho anh nhìn tiếp! " Hứa Doãn Hạ cực thỏa mãn và thích thú khi Hoắc Tư Danh nhìn cô say đắm, nhưng dù là công ty anh hay cửa hàng của cô, thì công việc vẫn quan trọng. Cô vội nói.
Hoắc Tư Danh mới hoàn hồn mà nắm tay cô ra ngoài bãi đỗ xe của khu lái xe chạy ra ngoài!
" Đi ăn
sáng trước nha! " Tuy đây là câu nói bình thường nhưng Hoắc Tư Danh cũng không có ý định để Hứa Doãn Hạ không ăn mà rời đi đâu.
" Vâng. " Hứa Doãn Hạ vùi đầu vào điện thoại bấm bấm không ngẩng đầu nói với Hoắc Tư Danh. Hoắc Tư Danh khó chịu nắm tay Hứa Doãn Hạ nói.
" Trong xe không được cầm điện thoại! "
Hứa Doãn Hạ bĩu môi cái cười, làm như cô không biết vậy! Tại lúc nãy cô làm lơ anh nên anh mới như vậy! Nhưng cô không vạch trần mà nghe lời anh bỏ điện thoại xuống, kéo tay anh nắm chặt.
Ăn uống xong, Hoắc Tư Danh đưa Hứa Doãn Hạ đến công ty, Hứa Doãn Hạ trước khi vào nói.
" Anh muốn vào không? "
Hoắc Tư Danh lắc đầu nói.
" Không để hôm khác đi, hôm nay có cuộc họp! Em nhớ ăn trưa nếu như anh không gọi điện qua đấy! "
" Vâng. " Hứa Doãn Hạ vừa xoay người định bỏ đi thì tay bị nắm lại cô nhìn Hoắc Tư Danh hỏi. " Có chuyện gì sao? "
Hoắc Tư Danh gật đầu nói: " Em còn chưa hôn tạm biệt! "
Hứa Doãn Hạ lúc này mới cười thành tiếng, cúi đầu hôn nhẹ môi anh, Hoắc Tư Danh không kịp kìm cô lại nên không hôn tiếp được.
Hứa Doãn Hạ nói.
" Về nhà em bù, hôm nay thật sự trễ rồi!"
" Ừm em vào đi! " Hoắc Tư Danh nhìn Hứa Doãn Hạ đi vào anh mới lái xe đi.
Bên ngoài rất nhiều người nhìn thấy cảnh này không khỏi chụp hình up lên.
" Anh Chị Nhà lại show ân ái nơi công cộng này! Ghen tị quá đi aaaa!"
Chỉ trong vài phút ngắn ngủi không ít người chia sẽ và bình luận. Mặc khác ở bệnh viện Từ Hạnh Ngôn lướt lướt tin nhìn hình khẽ nói.
" Đúng là... còn tưởng Tư Danh phải chịu khổ dài dài ai ngờ bây giờ còn ngọt hơn trước đây nữa! Haizzz! Ngược cẩu độc thân chết mất! " nghĩ vu vơ tự nhiên Từ Hạnh Ngôn lại nhớ tới gương mặt không biểu cảm của Thư Ký Đàm, anh hung hăng tát mạnh vào mặt mình một cái " Chát " để tỉnh táo lại làm việc.
#Lưu ý: Như ở chương trước Boo có nói qua rồi! khu này rất an toàn nên có cổng đóng mở và có người canh suốt 24 giờ! Người ngoài hay báo chí không bao giờ vào được! Nên khu này minh tinh hạng A ở cũng rất nhiều, nên bãi đỗ xe mỗi nhà đều có chỉ là nhầm người hai ba chiếc xe nên họ xây khu đỗ xe riêng!
Boo có lời muốn nói: dạo này bộ tiểu thuyết này Boo từ 1 chương 1 ngày thành 2 đến 3 chương, thẩm chí có ngày 4 chương 1 ngày luôn! Boo up theo thời gian cố định là sáng ngủ dậy sẽ up và hơn 4giờ chiều sẽ up thêm một chương nữa! Ngoài bộ này ra thì Boo còn viết vài bộ nữa cơ nên không thể ra một ngày quá nhiều chương được mấy bạn thông cảm! mong mấy bạn đừng bỏ quên truyện của Boo yêu yêu moah moah
Đừng quên Like và Vote ủng hộ Boo nha!