Ngày thứ sáu, HK thành công chiếm được quận E, giải thoát cho vô người mang danh nô lệ những thật sự lại là những du học sinh, những thương nhân, hay thẩm chí là những người đi ngang qua SiLa Nữ Đế bị bắt đi.
Cùng với đó, cũng cứu vô số người dân bình thường vì tin tưởng lời đồn thổi " Nữ Hoàng hiện tại của SiLa Nữ Đế là giả, Nữ Hoàng thật còn sống... "
Không dừng lại ở đó, những quận nào cần gần thành lớn, thì những quận đó càng chứa thật nhiều, thật nhiều vàng bạc châu báo do trấn lột người dân mà có.
Ngày thứ tám, ngày thứ mười, ngày thứ mười lăm... các quận D, quận C, quận B lần lượt bị HK đánh bại chiếm đóng.
Người nào ngoan ngoãn nghe lời, không chống cự thì được sống, còn người nào trái lệnh thì giết không tha.
Chính là trên đời này, có thứ gì đáng giá hơn mạng sống đâu, cho dù người tham lam thì họ cũng cần sống mới ôm được vàng bạc châu báo, nên không ngoài dự liệu mà Hoắc Tư Danh dự đoán, hơn năm ngàn quân đồng ý giao nộp toàn bộ vũ khí.
- ---
Cách một lớp tường thành cao bao phủ, cung điện nguy nga tráng lệ cùng với những căn biệt thự to lớn một đầy kia, có một bầu không khí cực quỷ dị, mọi thứ im ắng hơn bao giờ hết.
Bình thường, ngoài kia vô số người dân, quân lính vẫn đang chiến đấu thì họ vẫn ung dung ngồi đó nói chuyện cười đùa mua sắm các thứ, nhưng hiện tại, người nào người náy đều an phận ngồi yên một chỗ nói cũng không dám nói.
Ara Limsini nhìn một đám quý tộc cũng như những quan chức cấp cao đang đứng đầy đại sảnh bàn bạc về tình hình chiến sự, bà nhu nhu thái dương bất lực nhìn họ.
" Nữ Hoàng, chúng ta nên làm gì đây, chỉ còn một bức tường thành duy nhất... nếu như... nếu như họ tấn công, thì chúng ta nhất định sẽ chết. "
" Nữ Hoàng, chúng ta phải nhanh chóng thoát khỏi nơi này. "
" Nữ Hoàng... "
" Nữ Hoàng... "
" Nữ Hoàng... "
Vô số câu nói, vô số câu hỏi, Ara Limsini nghe đến đau đầu khó chịu mà quát to.
" Câm miệng hết cho ta! "
" Nữ... " một người nữa đang định nói thì Ara Limsini cắt ngang.
" Chỉ cần ta nghe thêm bất kì một câu nói nào nữa thì chuẩn bị đầu lìa khỏi cổ đi. "
Một đám im bặt, một câu cũng không dám hó hé gì.
Ara Limsini hai mắt đỏ ngầu lửa giận, nhưng đầu bà vẫn truyền đến những cơn đau không ngừng, dù muốn như thường ngày mắn chửi như thường ngày bà vẫn hay làm thì vẫn khó.
Ara Limsini thở hắc ra một hơi không nói gì nữa.
Bà biết nói gì giờ, hiện tại muốn chạy... cũng chạy không được, người trong thành đã bị bao vây, bên nước Zom kia cũng bị...
Hoắc Tư Danh... Ara Limsini lẩm bẩm một tiếng, không nhịn được cười to.
Gần nửa năm qua, chiến đấu không ngừng nghỉ, kết quả cuối cùng vẫn là bà thua.
Cái gì mà trả thù, cái gì mà diệt sạch HK, còn cái gì mà giết Hoắc Tư Danh... những câu bà nói trước kia dường như chỉ là một câu nói suông. vì có mơ bà cũng không thể nào thắng nói huống chi là giết... à không thẩm chí đụng vào một cọng lông của Hoắc Tư Danh bà còn không thể đụng nói chi là mấy việc kia.
Ara Limsini cười một tiếng to xong nói.
" Chúng ta không thoát được nữa đâu! Cái gì cũng vậy... ông trời đã định đoạt hết tất cả. "
Hơn bốn mươi năm qua, bà sống với danh phận là Elisa Nissan, một nữ hoàng đức cao vọng trọng, nhưng bây giờ, bà chẳng khác gì một dân thường, à không bà vốn dĩ là dân thường nhưng sống trong ảo tưởng mà quên mất thân phận thật sự của mình.
Mặc kệ bao nhiều lời nói của những người bên dưới, mặc kệ những câu chửi của họ, Ara Limsini bước xuống khỏi ngai vàng mà bà ngồi hơn bốn mươi năm qua kia về lại tẩm cung, căn phòng của mình.
- -----------------------
7/15 chương.
Cầu phiếu, cầu phiếu đi các vị soái ca soái tỷ