Nhìn Hứa Doãn Hạ khóc đến đáng thương như vậy, Hoắc Tư Danh không khỏi đau lòng mà ôm chặt cô vào lòng ra sức an ủi lại hôn hôn.
Mặc cho nguyên nhân Hứa Doãn Hạ khóc có là gì đi chăng nữa thì Hoắc Tư Danh vẫn rất là ôn nhu.
Khóc đủ, Hứa Doãn Hạ rốt cuộc cũng nín, hai mắt ủy khuất nhìn chằm chằm Hoắc Tư Danh, như thể anh đang ăn hiếp cô, khi dễ cô vậy.
Hoắc Tư Danh nhìn Hứa Doãn Hạ đáng yêu như thế, trong lòng mềm nhũn hết cả lên.
Nếu như không phải lo lắng sẽ ảnh hưởng đến sức khỏe của cô, thì anh nhất định hung hăng mà đè cô xuống, nuốt cô vào bụng a.
Trán anh chạm trán cô, bốn mắt nhìn nhau, Hoắc Tư Danh khẽ hỏi.
" Vợ làm sao đấy? "
" Nói anh nghe xem nào là ai khi dễ vợ? "
" Là anh! " Hứa Doãn Hạ khụt khịt mũi đáng thương nói.
Hoắc Tư Danh chỉ nhếch mép, không nói gì.
Chính anh biết, vợ yêu của anh sáng ngủ dậy đang khó chịu trong người lại còn đau khắp toàn thân không nhõng nhẻo hay kiếm chuyện với anh một chút mới lạ.
Anh hôn hôn trán cô, mới ôm cô lên đi thẳng vào trong phòng tắm.
Giúp cô vệ sinh cá nhân cùng với tắm nhẹ cho mát, sau đấy lại ôm cô ra ngoài, đặt cô lên nệm, anh quỳ một gối xuống, nắm lấy tay của cô hôn hôn đầu ngón tay nói.
" Có khó chịu hay tức giận thì phải nói. Vợ muốn đánh muốn cắn hay muốn làm gì anh cũng chịu, vợ đừng để trong lòng là được. "
" Hứ! " Hứa Doãn Hạ hừ lạnh, nhưng vừa nhìn cũng biết cô đang rất là vui vẻ.
Hoắc Tư Danh chỉ cười, lại giúp cô bóp bóp chân.
Hứa Doãn Hạ nhìn anh đang cẩn thận massage cho cô, cô mới khẽ nói chuyện mà cô muốn nói lâu rồi.
" Tư Danh ơi. "
" Hử? " tay anh vẫn nhẹ nhàng massage chân cho cô, mắt cũng không rời khỏi chân cô.
Hứa Doãn Hạ mấp máy môi, lo lắng nói.
" Em nghĩ tháng sau, hay tháng sau nữa gì đấy... em đi làm lại có được không? " cô thật sự rất muốn đi sang Doãn Hạ và Doãn Tư xem tình hình phát triển bên đấy có ổn như lúc còn có cô không!
Suốt hơn một năm qua, cô chưa từng đi đến cửa hàng lớn hay nhỏ kiểm sát hết, nên thật sự rất lo.
Tiền hàng tháng... không hàng tuần hàng ngày vẫn chuyển vào tài khoản của cô đều đều, đôi khi vài triệu, vài chục triệu, vài trăm triệu, kể cả một tỷ cũng có.
Hiện tại, Hứa Doãn Hạ tự biết chính cô đã trở thành " Đại Gia " nho nhỏ vì lượng tài sản lên tới cả chục tỷ. Đương nhiên không thể so sánh cùng với Hoắc Tư Danh.
Hoắc Tư Danh là đứng ở một lập trường khác, nên anh kiếm nhiều hơn gấp năm sáu lần cô là chuyện quá bình thường.
Nói gì thì nói, cũng do cô suy nghĩ vớ va vớ vẩn quá nhiều thôi.
Hứa Doãn Hạ hai mắt to tròn tràn ngập mong đợi nhìn chằm chằm Hoắc Tư Danh.
Hoắc Tư Danh vừa nghe Hứa Doãn Hạ nói, hai bàn tay đang cẩn thận massage chân cho cô cũng dừng lại, anh nhíu chặt mày không nhanh không chậm ngẩng đầu nhìn cô, giọng nói có vài phần
lạnh ý vang lên.
" Vợ muốn đi làm? "
Hứa Doãn Hạ thành thật gật đầu, Hoắc Tư Danh nói tiếp.
" Hai bảo bảo, ai sẽ trông? "
" A... "
" Vợ, anh bảo này. " Hoắc Tư Danh đứng dậy ngồi cạnh cô, tay anh nắm lấy tay cô nói.
" Không phải anh muốn xen vào cuộc sống riêng tư hay công việc của vợ, nhưng vợ đã có con, và hai bảo bảo vẫn còn nhỏ, vợ đi làm ai sẽ chăm bọn nhỏ? Anh có thể ở nhà làm việc, kiêm luôn chăm sóc con, chính là anh không thể làm xuể. "
Hứa Doãn Hạ suy nghĩ, chính cô cũng biết rõ Hoắc Tư Danh vì gia đình, hy sinh những gì... chính là... cô thật sự muốn đi làm.
Như nhìn ra cái suy nghĩ của cô, Hoắc Tư Danh nói.
" Vợ đang lo lắng chuyện tiền bạc không được tính toán kỹ lưỡng? " anh thở ra một hơi khi nhìn biểu hiện của cô như thể đang nói " sao anh biết. "
Anh nhẹ giọng nói.
" Chuyện này thì vợ yên tâm, Vĩnh Long làm việc ổn lắm, cùng với hai người trợ lý của Doãn Hạ và Doãn Tư nữa, nhân viên của vợ sẽ ngày một tốt hơn thôi. "
Hứa Doãn Hạ hiểu rõ, Hoắc Tư Danh không muốn cô đi làm.
Cô bĩu môi buồn bã khẽ nói.
" Không thể thương lượng sao? "
Hoắc Tư Danh lắc đầu.
Cho dù việc chăm sóc bảo bảo khó, nhưng cô có muốn đi làm cũng có thể chính là Hoắc Tư Danh còn muốn cô ở nhà thêm nửa năm nữa.
Cô vừa sinh xong, sức khỏe còn chưa hồi phục ổn, nếu lỡ cô đi làm mà bị này bị kia chính anh ở nhà không biết thì tính làm sao.
Bầu không khí trong phòng ngủ đột nhiên rơi vào tình trạng khó xử, Hoắc Tư Danh và Hứa Doãn Hạ không ai nhường nhịn nhau cả, chính là... căn phòng im lìm vang lên tiếng khóc nỉ non của hai bảo bảo.
" Oa... oa... "
" Oa... oa... oa... "
Hai bảo bảo bị giật mình thức dậy, không nhìn thấy Hoắc Tư Danh và Hứa Doãn Hạ liền khóc rống lên.
Hứa Doãn Hạ định đứng dậy thì nhũn chân, cũng may là Hoắc Tư Danh đang ngồi kế bên nên đỡ được.
" Ngồi đây, để anh đi ôm. "
Nói xong, hôn lên trán cô một cái mới đi vài bước ôm lấy hai bảo bảo đang khóc đến cả gương mặt nhỏ bé mũm mĩm đỏ bừng.
Hoắc Tư Danh dễ dàng ôm hai bảo bảo, để hai bảo bảo dựa vào vai anh, hai tay vừa nâng mông ôm lấy vừa nhẹ giọng dỗ hai bảo bảo.
Hai bảo bảo như thể đang kể lễ vừa " y y nha nha " lại vừa " oa oa. "
Hoắc Tư Danh cũng đáp theo.
" À... ba biết rồi... ngoan ngoan... sang chỗ mẹ các con nha... "
" Nín... nín nè thương thương... "