Cuộc sống của vợ chồng mới cưới trôi qua một cách êm đẹp cũng như riêng tư hết một tuần... trong một tuần đó trừ bỏ ba ngày Hứa Doãn Hạ được nghỉ ngơi vì quá lao lực cho đêm đầu tiên thì dường như những ngày còn lại đều phải cùng Hoắc Tư Danh...
Hoắc Tư Danh là một kẻ lòng lang dạ sói, ban ngày chăm sóc cẩn thận bao nhiêu thì ban đêm vẫn chứng nào tật nấy bấy nhiêu.
Ngày trôi qua ngày, cuối cùng cũng đến ngày đoàn tụ...
Sáng hôm sau, Hứa Doãn Hạ trên người vô số vết ân ái mà phải lựa chọn bộ trang phục thật hợp lại thật kín.
" Đều tại anh hết đấy! " mặc xong một chiếc áo cao cổ, phối cùng một chiếc quần jeans đáy dài. Hứa Doãn Hạ lườm Hoắc Tư Danh đã thay xong bộ quần áo đứng cách cô không quá xa nói.
Hoắc Tư Danh nhìn Hứa Doãn Hạ cười cười không nói gì, chính anh biết rõ Hứa Doãn Hạ đang trách anh vấn đề gì.
Đi đến nhìn hình ảnh phản chiếu của cô trong gương, anh hôn nhẹ lên má cô một cái nói.
" Hôm nay vợ thật xinh đẹp. "
Đúng vậy!! Cho dù Hứa Doãn Hạ có mặc bộ đồ kín hay kỳ lạ ra sao thì Hứa Doãn Hạ vẫn rất xinh đẹp.
Được khen, tâm tình Hứa Doãn Hạ tốt lên một tý, quay đầu lại nhìn Hoắc Tư Danh đắc ý nói.
" Lúc nào em chẳng đẹp. "
Hoắc Tư Danh " khụ " một tiếng... anh phải thừa nhận... Hứa Doãn Hạ thật sự càng ngày càng tự tin a.
Hai vợ chồng sửa soạn xong thì đi đến Hoắc Gia đón hai bé con.
- ------
Hoắc Gia.
Hoắc Hiến Nghĩa và Hoắc Hiến Nhân không có bộ dạng khóc nháo không hiểu chuyện, càng không hở một tý đòi mẹ như bao đứa trẻ khác, hai bé con lúc này đang ung dung ngồi trên chiếc sàn nhà đã được Hoắc ông nội và Hoắc bà nội lót miếng lót nệm phía dưới.
Hai bé con đang cùng nhau sắp xếp mô hình robot mà Bác cả, bác hai cùng với bác hai Hứa mua cho hôm kia.
Hai bé rất thông minh nên các bác chỉ cần chỉ hai bé một chút là hai bé liền có thể tự mình làm được.
Cả hai anh em mỗi đứa một mô hình bự, cứ như vậy làm thành hình này đến hình kia, chơi vui ơi là vui.
Hoắc Gia, mỗi ngày chỉ nghe tiếng Hoắc Tư Không và Lư Minh Thy, nhưng mấy ngày nay liền vang lên tiếng cười khanh khách, tiếng cãi vả non nớt của Hoắc Hiến Nghĩa và Hoắc Hiến Nhân làm cho hai ông bà không khỏi thêm vui mừng không ngớt.
Trong nhà ngày một tràn ngập tiếng cười ấm áp.
Mà lúc này đây, Hoắc Hiến Nhân nhìn chằm chằm robot mà anh hai Hoắc Hiến Nghĩa của bé làm, hai cái mày nhỏ nhỏ khẽ nhăn lại tính toán.
Hoắc Hiến Nhân không nhanh không chậm dùng cái chân múp míp của mình giả vờ bất cả mà làm ngã nguyên một pho tượng robot to lớn được Hoắc Hiến Nghĩa kỳ công làm ra.
Hoắc Hiến Nhân cười trộm, sau đấy
lại dùng vẻ mặt đáng thương hề hề nhìn anh trai Hoắc Hiến Nghĩa, thút thít nói.
" Shin Shin! Shon thật sự không cố ý đâu. "
Hoắc Hiến Nghĩa hai mắt trừng to nhìn công sức mấy ngày trời của bé bị thằng em chết tiệt này phá vỡ, hai mắt vì tức giận mà đỏ ửng lên ngập nước hung hăng nhìn Hoắc Hiến Nhân quát.
" Em còn dám nói em không cố ý!!! Shon, em học cái cách nói dối như vậy từ ai vậy hả? " trong thanh âm non nớt chứa đựng không ít sự tức giận cùng uất ức trong đó.
Hoắc Hiến Nhân mím môi, không đồng ý Hoắc Hiến Nghĩa, cho dù có ra sao bé cũng tuyệt đối không thừa nhận bản thân cố ý.
" Em thật sự không cố ý sao anh lại có thể đổi lỗi cho em chứ Shin! Em là em trai anh mà. "
Hoắc Hiến Nghĩa đứng dậy, hai mắt to tròn ngập nước nhìn chằm chằm Hoắc Hiến Nhân, bé không nhanh không chậm trầm giọng con nít nguy hiểm nói.
" Một là em nói thật! Hai là xem lại camera giám sát! Khi đấy ai đúng ai sai sẽ rõ! Để anh xem em còn cãi được không?! "
" Anh... anh ngậm máu phun... phun người ô ô. "
" Câm miệng! Em có cố ý hay không chính em rõ, đợi baba và mẹ sang đây anh sẽ chính miệng xin ba mẹ làm chủ, em là em trai anh, càng ngày càng vô pháp vô thiên anh có thể nhịn, nhưng cái tính nết hại người, làm hư đồ đạc người khác rồi lại không thừa nhận là sai cần trị. " thanh âm non nớt nghiêm nghị vang lên không khác gì bộ dáng của Hoắc Tư Danh.
Hoắc Hiến Nhân biết... anh hai Hoắc Hiến Nghĩa của bé nói không sai... nhưng... nhưng bé không phục...
" Ô... ô... " Hoắc Hiến Nhân khóc rống lên.
Người trong nhà, từ quản gia cho đến người giúp việc nghe tiếng khóc vội vàng đi đến nhìn.
Cho dù họ có dỗ ra sao thì Hoắc Hiến Nhân cứ khóc rống lên, còn Hoắc Hiến Nghĩa thì đứng đó, hai mắt to ngập nước nhưng không khóc.
Hoắc Tư Không và Lư Minh Thy nghe quản gia báo vội vàng đi đến nhìn hai cháu trai cưng.
" Sao vậy? Cháu cưng của nội... nín nín... "
" Ô... ô... " Hoắc Hiến Nhân ra sức khóc thêm thương tâm.
Hoắc Tư Không nhìn hai cháu trai, đứa nào ông cũng thương nên không thể không đau lòng.
Ông đi đến cúi xuống ôm lấy Hoắc Hiến Nghĩa lên, Hoắc Hiến Nghĩa ngoan ngoãn để ông nội im.
Chính là ủy khuất, cũng nhanh chóng nước mắt lăn dài rơi xuống má...