Hồn xiêu phách lạc, cũng chẳng bận tâm xe chạy bay qua người, thẩn thờ đi vào trong khu nhà, tôi mệt mỏi lấy chìa khoá ra, trong cái hành lang tối đen như mực, một người giơ tay giữ chặt tôi lại.
Tôi run lập cập, quay đầu thì xông vào trước mặt đó là mùi hương khiến tôi phát cuồng.
Tôi ngây ngốc đứng tại chỗ, tuỳ ý để cho Phoebe nhiệt tình ra sao, cô ấy ôm chặt tôi vào lòng.
Chúng tôi cứ duy trì như thế, ai cũng không chịu động, cho đến khi cô ấy thả lỏng tay ra, tôi mới đờ đẫn xoay người mở cửa.
Thái độ lạnh nhạt, chúng tôi ngồi ở sô pha, không một ai mở miệng.
Nhìn đồng hồ chuyển động, cuối cùng tôi vẫn thoả hiệp.
Thở dài đau buồn, đứng dậy đi lấy đồ uống đưa cho cô ấy.
"Đứa bé tên là gì?"
Cô ấy ngơ ngác nhìn tôi, tôi nhắm mắt lại ép bản thân không được khóc.
Phoebe giơ tay chạm vào mặt tôi, bàn tay kia lạnh lẽo biết bao, tay cô ấy hơi run run.
"Lam Khuynh Phàm."
Theo họ mẹ, tên cũng rất hay, nhưng ngụ ý trong đó thật sâu nặng.
Tôi cũng không có thắc mắc về chuyện đứa bé, tôi cũng chẳng muốn làm kẻ thứ ba phá huỷ gia đình của người khác, bởi vì trước đó đã có vết xe đổ, tôi đã mất Mộ Tịch Nhiên, tôi lại không thể liên luỵ đến Phi Ỷ.
Tôi không kiềm chế được hôn lên môi cô ấy, đôi môi ấy cũng lạnh như bàn tay kia.
Phi Ỷ, tôi rất yêu chị.
Nếu cho tôi một cơ hội, tôi sẽ không lựa chọn ở tình cảnh xấu hổ nhận thức chị, tôi muốn đúng thời điểm gặp được chị ở bên chị, nhưng mà giờ đây không có cách nào quay lại được.
Chị có Khuynh Phàm, chị có Joan, chị còn có cả một sản nghiệp to lớn của gia tộc, sứ mệnh của chị có rất nhiều thứ quan trọng mang bên người, sự tồn tại của tôi cũng chỉ là kẻ ngoài cuộc, tôi chính là vật cản lớn nhất của chị.
Từ bỏ tôi đi.
Chúng ta cuối cùng chỉ như những kẻ thoáng qua bên đời.
Phân vân cùng với băn khoăn cuối cùng hoá thành một giấc mộng, Vương Phi Phàm, nên thức tỉnh đi, quên hết đi tất cả những chuyện không liên quan đến mày cũng không thuộc về mày.
Tôi đẩy Phoebe ra, cô ấy hoảng hốt nhìn tôi, tôi cười khóc.
"Chúng ta chia tay đi."
Những lời này được nói ra, là vì tôi đã quá mệt, ở bên cô ấy đã xảy ra quá nhiều chuyện.
Bây giờ, cô ấy nên chăm lo cho gia đình và dạy dỗ con cái.
"Em...."
"Tôi mệt