"Đừng dừng lại a, sau đó thì thế nào?"
"Em còn muốn biết sau đó à, sao trông em chẳng có chút khổ sở nào hết vậy?"
"Thôi mà, em còn đang hăng say nghe kể chuyện mà, đừng có đổi đề tài."
Tố Duy lắc đầu bất đắc dĩ, có lẽ cô ấy thấy tôi hết cách cứu chữa rồi.
"Cứ thế mà ông Lam được lên ông cố nội, em nói xem ông ấy vui không? Cơ thể thì không ổn nhưng mà tinh thần tốt hơn nhiều, cũng may, nhân lúc đầu óc còn tỉnh táo, không chỉ có bảo luật sư đi làm công chứng, còn trực tiếp ở trước dòng họ mà công bố.
Phoebe thành công nắm lấy 60% cổ phần của Kiệt Thế và Trác Tuyệt.
Em làm ngành tài chính, thì hiểu được ý nghĩa của nó rồi đó.
Ngoại trừ cái này ra, Phoebe còn được nhận được một cái nhà tổ, cộng thêm một cái câu lạc bộ ngựa tư nhân.
Rốt cuộc thì Phoebe đã xảy ra chuyện gì thế này, đây không giống như người mà chị từng quen biết, chị cũng không biết nên đối mặt với cô ấy thế nào, haizz."
Sợ là Phoebe đời trước tích đức quá nhiều, đời này dùng mãi còn chưa hết, sao mà lại có chuyện sảng đến vậy? Mặc dù trong lòng phàn nàn nhẹ nhàng vậy đó, nhưng mà không biết tại sao, tôi lại nhiều chuyện đi lo lắng cho con cô ấy, rất rõ ràng Khuynh Phàm được sinh ra, chỉ là một quân cờ trong nước đi của cô ấy để giành lợi ích, đánh thắng trận này.
Tôi thở dài một hơi, tại sao Joan lại cam tâm tình nguyện đi theo cô ấy thế? Triệu Thái An cũng chỉ nói sơ qua, còn Tố Duy thì cũng chỉ mới nói được hết một nửa, Lam Phi Ỷ của tôi, cuối cùng cũng dùng thủ đoạn tàn nhẫn để tranh giành lợi ích.
Lúc này, cô ấy làm tôi thất vọng quá rồi.
Về đến nhà, tôi mệt mỏi ngã nhào lên giường, thế mà tôi lại mơ thấy Khuynh Phàm, cô bé nghiêng đầu nhìn tôi, đôi mắt trong veo làm tôi nhịn không được muốn đến ôm cô bé một cái, muốn mang cô bé đi khỏi cái thế giới lạnh lẽo này.
Con bé vô tội, tại sao Phoebe lại nhẫn tâm sinh con bé ra, ở trong lòng tôi, Phoebe không phải loại người này.
Tôi bị tiếng đập cửa liên hồi đánh thức, vất vả bò dậy, bực bội vò đầu, là ai chứ, người ta đang mơ đẹp mà.
Híp con mắt đi ra mở cửa nhà, người trước mắt làm tôi ngơ ngác, gió nơi nào lại thổi nhân vật này đến đây thế, bất ổn quá.
Vợ cả nhà họ Lam đang đứng trước mặt tôi, vẻ mặt bình tĩnh của bà ta thật chẳng đúng với cái tiếng đập cửa liên hồi kia.
Tôi theo bản năng mời bà ta vào nhà.
"Mời ngồi."
Tôi lịch sự đi vào bếp mở tủ lạnh lấy hộp sữa