Tình Nhân Cuối Tuần Trở Thành Lão Bản Của Tôi

Chương 126


trước sau


Phoebe đẩy tôi ra, sau đó đứng dậy đi vào phòng thay quần áo, một lúc sau ăn mặc chỉnh tề đi ra, tôi nhìn gương mặt còn chưa trang điểm của cô ấy, trong lòng cảm thán, kiếp trước không biết tích bao nhiêu phúc đức, kiếp này mới có được một người vợ cực phẩm thế này.
Cô ấy nhìn tôi đầy nghiêm túc, tôi đành bò dậy rời khỏi giường.

Sửa sang lại bản thân rồi đi xuống lầu, lúc này mới phát hiện một vị bác sĩ người Hàn nho nhã lễ độ ngồi trong phòng khách, uống trà trò chuyện với Phoebe.
Tôi đi đến ngồi xuống bên cạnh Phoebe, lúc này trợ lý của bác sĩ người Hàn dùng tiếng trung nói chuyện với tôi.
"Xin chào cô Vương Phi Phàm, chúng ta có thể nói chuyện với nhau không."
Tôi nghi hoặc nhìn Phoebe, Phoebe gật đầu cho phép, thế là tôi với trợ lý đi đến bên cửa sổ.

Trở lý cẩn thận xoay mặt tôi để nhìn, anh ta nhìn hết chỗ này đến chỗ khác, tôi cũng không biết rốt cuộc anh ra muốn nhìn ra được cái gì.
Một lát sau, trợ lý xoay người đi về chỗ bác sĩ người Hàn, nói một tràn tiếng Hàn, tôi không an phận ngồi bên bên cạnh Phoebe, cô ấy nhíu mày giơ tay ấn vai tôi.


Tôi nhìn cô ấy khó hiểu, chuyện kế tiếp làm tôi mở rộng tầm mắt, Phoebe thế mà bắn tiếng Hàn ra thật kinh người.
Tại sao cô ấy cái gì cũng có hết vậy, như thế thật không công bằng.

Một người phụ nữ có quá nhiều ưu điểm thật là phí phạm của trời!!! Bọn họ cứ thế giao tiếp với nhau bằng tiếng Hàn, còn tôi cứ trong trạng thái mơ màng không hiểu được đi theo Phoebe đến bệnh viện, tôi chỉ cho rằng gương mặt của mình chỉ cần bao nhiêu người đó sửa là được rồi, cho đến khi tôi đi vào phòng hội chuẩn, vẫn bị cái đội ngũ bác sĩ ở đó làm cho kinh ngạc.
Nhìn các chuyên gia hội tụ ở nơi này, tôi mới hiểu được nỗi lòng của Phoebe, nhưng mà nhìn bọn họ cúi đầu bắt tay với Phoebe, tôi lại tự ti đứng sang một bên, trời đựu, tôi có thể nào tự tin lên chút được không chứ! Cứ thấy người có quyền thế thì lại tự ti thế đó, loay hoay không biết làm gì, có cảm giác không ổn a.
Tôi giống như một con chuột bạch, mỗi một chuyên gia ở đây đều đến trước mặt tôi rồi xoay vặn mặt tôi đủ kiểu, cũng không biết bọn họ có thể dùng mắt thường để làm nên điều kỳ tích gì không.
Sau khi hội chuẩn xong đưa ra một kết luận rất đơn giản, má trái bị bỏng diện tích quá lớn, cần phải phẫu thuật bốn lần mới có hiệu quả, bởi vì vết sẹo kéo dài từ khóe mắt, cho nên mắt trái tôi cũng bị biến dạng, vì thế mắt cũng cần phải chữa trị.
Haizz, không nghe bọn họ thảo luận thì tâm trạng còn tốt, nghe thảo luận xong rồi, đầu tôi sớm đã chôn xuống dưới bàn, bây giờ tôi mới biết là tôi xấu đau xấu đớn! Vậy mà hằng đêm Phoebe còn ôm tôi ngủ, không biết cô ấy chịu đựng bao nhiêu nữa? Giết tôi đi.
Thái độ quyết liệt của Phoebe làm tôi sợ hãi, chi tiết phẫu thuật vừa mới định ra thì tôi bị đẩy vào luôn trong phòng giải phẫu.

Không ngờ lại tiến triển thế này, tôi còn muốn ôm vợ nhà tôi! Đầu lại quấn đống băng gạc dày đặc, tôi phải làm sao bây giờ! Oh, thật xấu hổ!
Đây là một trận chiến dài, tôi đi ra đi vào bệnh viện cả hai tháng trời, những y tá ở trong bệnh viên còn hay trêu chọc tôi, họ nói rằng họ rất khâm phục tôi, bởi vì người có khả năng chấp nhận hiện thực và chiến đấu có rất ít! Ấy vậy mà trên đầu quấn băng gạc, tôi chẳng ngại gì còn nghênh ngang đi dạo trên phố, dù sao cũng bị băng gạc che rồi, có quỷ mới biết tôi là ai.
Soso và đám bạn đã vậy còn mang thêm đả kích cho tôi, bọn họ cứ khuyên bác sĩ, nhất định phải chỉnh lại cho tôi đẹp ơi là đẹp, để cho đôi mắt của bọn họ không chịu ô nhiễm nữa,

mẹ kiếp, đây là điều bạn bè nên nói sao! Mà điều càng tôi tức giận hơn nữa, là Phoebe lại kịch liệt đồng ý với ý kiến của bọn họ, vứt lại một câu đơn giản.
"Chỉnh cho thành người một chút, sau này mang đi ra ngoài còn có chút thể diện."
Nguyên văn là vậy đó các bạn à! Có thể nào không cần đối xử với tôi như thế được không! Gương mặt là mẹ cho, chẳng lẽ tôi còn phải làm ngược ý trời để cho cái bản mặt tôi chịu thêm mấy chục nhát dao, để thỏa cái khẩu vị của mọi người sao??? Thật sự là một đám người không có tình người mà! Nói vậy thôi chứ tôi cho rằng mọi người đang nói giỡn, cho nên tôi còn đùa giỡn lại rất vui vẻ!!!
Ngồi ở trong sân vườn bế Khuynh Phàm, Khuynh Phàm bây giờ đã có thể mở miệng gọi ba gọi mẹ, thậm chí còn ngồi chơi xếp gỗ, khi xếp lên tầng cao nhất rồi con bé còn vui vẻ cầu tôi ôm nó một cái.

Nhưng mà sự thân mật của tôi và Khuynh Phàm lại khiến Phoebe ghen.
Chuyện là thế này nè~~~
Vào một đêm ấm áp, tôi bế Khuynh Phàm đi dạo trong sân vườn, Phoebe mệt mỏi đi vào trong sân.


Tôi bế Khuynh Phàm chạy như bay đến chỗ cô ấy.
"Tiểu Khuynh Khuynh, mẹ đã về rồi kìa."
Phoebe cười giơ tay muốn bế Khuynh Phàm, nào ngờ Khuynh Phàm lại quay đầu đi chỗ khác ôm chặt lấy tôi, không thèm để ý đến Phoebe, tôi cười ngượng ngùng.
"Bận cả ngày rồi, chắc chị mệt lắm, mau vào nhà đi, em và con đang chờ chị về ăn cơm đây!"
Sắc mặt Phoebe không tốt cho lắm, không biết lại muốn quậy thế nào nữa đây? Giận dỗi gì với con thế! Tôi cho rằng cơn giận cũng nhanh tan thôi, nào đâu bão táp ập tới ngay.

Trên bàn ăn cơm, tôi vừa đút cho Khuynh Phàm ăn, vừa gắp đồ ăn cho Phoebe.

Ánh mắt Phoebe nhìn hai chúng tôi rất kỳ quái, tôi nghi hoặc nhìn cô ấy.
"Có rảnh thì chị chơi với Khuynh Phàm nhiều vào, tự nhiên là con bé sẽ dính chị thôi, chẳng lẽ chị còn so đó tính toán gì với con thật à?"
Phoebe ném đôi đũa lên bàn.
"Nhìn chị giống như đang tính toán với con lắm à!"
"Thôi đi, nhìn cái ánh mắt ghen tuông của chị làm em thấy rùng mình hết cả lên."
Mặt tôi đầy đắc ý, thật sự không nhịn được mà cười hahahahaa, cho dù chị là mẹ ruột thì đã sao nào, con cũng phải dính lấy tôi thôi, hahahahaha~! Phoebe nhìn tôi đầy lạnh lùng.
"Ăn đi!"

"A? Chị nói là ăn dấm của em, hay vẫn là kêu em ăn cơm đi đừng nói chuyện?".

Harry Potter fanfic
"Cả hai."
"Được rồi, em ăn cơm."
Tôi cười méo miệng, an phận mà ăn cơm, Phoebe bưng cháo lên tự đút cho Khuynh Phàm.
"Bé ngoan của mẹ, ăn cháo nào! A~~~"
Tôi nghiêng đầu nhìn Phoebe đầy ngạc nhiên, giờ phút này cô ấy không phải là người phụ nữ mặt đen lạnh lùng ở trong văn phòng nữa.
Tôi thậm chí còn nhìn thấy tình mẹ con ở trên người cô ấy, chỉ tiếc là Khuynh Phàm nhà chúng tôi chưa biết hiểu lòng người, con bé không muốn bị xoay vòng vòng, bàn tay mập mạp giơ lên làm giương nanh múa vuốt, xoay người ôm tôi một cái, tôi nghe được tiếng muỗng rơi xuống sàn nhà, nghe thật chói tai.
Không ổn rồi, thật sự không ổn! Nếu như đây là ở thời cổ đại, cái tôi nhận chính là bị xử chảm!!! Phoebe đập tay lên bàn một cái, hùng hổ nhìn tôi, tôi vô tội nhún vai..


trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện