Trải qua biết bao nhiêu khó khăn, giờ đây chúng tôi cuối cùng cũng có thể ôm nhau bình yên thế này.
Nhìn gương mặt mới của bản thân trong gương, tôi cuối cùng cũng không dùng cái gương mặt giống Tố Duy đi yêu Phoebe, từ đây tôi là chính tôi, không còn bị người ta gọi là kẻ thay thế, tôi chính là Vưu Phi Phàm độc nhất vô nhị mà Phoebe yêu.
Tôi ôm chặt lấy cô ấy, giọt nước mắt chảy ra không biết do vui hay là do buồn nữa.
"Chị thích em thế này sao?"
"Ngốc.
Dáng vẻ này đủ thể diện rồi."
Tôi nín khóc mỉm cười.
Cái mũi đỏ của Phoebe khiến tôi đau lòng, tôi vuốt ve mặt cô ấy.
"Vậy là tốt rồi, như vậy đủ xứng với chị rồi."
"Ngốc."
Chúng tôi chẳng hề e dè điều gì, ở trước mặt mọi người mà ôm hôn nhau, cho dù giờ này có ai xuất hiện đi chẳng nữa cũng đừng mơ chia cắt chúng tôi, linh hồn của chúng tôi đã dung nhập vào nhau, hay nói đúng hơn là cây liền cành.
.....
Bây giờ, tôi vô cùng thản nhiên, lòng đầy tự tin ngồi ở trong phòng ăn cao cấp Trung Quốc mà Phoebe đặt.
Mẹ Lam đẩy cửa đi vào, phía sau bà ấy là một người đàn ông ngoại quốc trẻ tuổi, tôi lễ phép đứng dậy chào đón hai người.
"Chào bác gái ạ."
"Đừng có khách sáo như thế, gì rất cởi mở nha."
"Ngồi đi ạ, mời ngồi ạ."
Tôi kéo ghế mời mẹ Lam ngồi, mẹ Lam cười vẫy tay với người đàn ông bên cạnh.
"Đây là Johny, bạn trai của dì.
Cậu ấy biết tiếng Trung, không cần lo lắng nhiều."
Tôi cười gật đầu bắt tay với Johnny."
"Xin chào Johnny, tôi là Vưu Phi Phàm."
"Chào cô, tôi có nghe Ann nhắc tới cô."
"A, phải không? Ha ha ha."
"Cảm ơn cô đã làm cho Ann và Phoebe có thể gặp lại nhau."
"Không có gì đâu."
Lúc này, điện thoại của tôi vang lên, ba tôi gọi đến
"Xin lỗi không thể trò chuyện tiếp được, tôi đi đón ba tôi."
"Cô đi đi."
Tôi vội vàng rót trà vào trong ly mời hai người sau đó đi ra khỏi nhà hàng.
Hôm nay, người đến đây không chỉ có ba của tôi, còn có mẹ kế nữa, hai người đứng ở bên ngoài nhìn nhà hàng xa hoa, có chút mất tự nhiên.
Tôi đi đến gần bọn họ nhẹ nhàng khoác cánh tay ba tôi.
"Đã đặt phòng ở bên trong rồi.
Đi vào thôi."
"Ăn một bữa cơm thôi có cần tốn kém vậy không, sao lại chọn nơi đắt tiền như vậy?"
Tôi lắc đầu.
"Khó có dịp có thể sum vầy với nhau, chọn nơi tốt một chút cũng được mà, mọi người có thể từ từ nói chuyện với nhau."
"Sao ba cứ có cảm giác bữa cơm này giống như tiệc Hồng Môn Yến vậy?"
Ba tôi nhìn tôi với ánh mắt hoài nghi, tôi cười bất đắc dĩ.
"Lát ăn rồi nói."
Tôi dẫn ba và mẹ kế đi vào phòng đã đặt, bọn họ ngạc nhiên khi nhìn thấy mẹ Lam và Johnny, tôi ân cần kéo ghế ra để hai người ngồi vào.
Phoebe mang Khuynh Phàm đến công ty, bảo tôi ở đây chiếu cố phụ huynh hai nhà, ba tôi vẫn nhìn tôi hoài nghi.
Tôi thẳng thắn đi thẳng vào vấn đề.
"Thời gian cũng đủ lâu rồi, mà con và Phoebe cũng chưa từng có ý định giấu."
"Tiểu Phàm, con có ý gì?"
Tôi cầm lấy tay ba tôi, mỉm cười nói tiếp.
"Ba, trước hết ba cứ nghe con nói hết đã, tự nhiên sẽ hiểu được ý của con.
Bọn con đã trải qua không biết bao nhiêu trở ngại, phận làm con không thể nói sớm cho ba mẹ biết là lỗi của bọn con.
Lời ít mà ý nhiều, con và Phoebe đã yêu đương với nhau nhiều năm rồi.
Mối quan hệ của bọn con cũng được công khai và được bạn bè ủng hộ, nhưng mà làm người thì luôn tham lam, chỉ cần có một ngày chưa được sự đồng ý của ba mẹ, thì bọn con yêu nhau không có được hạnh phúc trọn vẹn.
Bọn con muốn được người thân trong gia đình chúc phúc."
Trong lòng tôi có chút sợ hãi, chăm chú nhìn biểu cảm của ba tôi, nhưng mà thật ngoài dự kiến, sắc mặt của ông ấy chẳng có biến hóa gì hết, thậm chí còn gật đầu hài lòng.
Bao gồm cả mẹ kế nhìn tôi với vẻ mặt đã biết.
Lúc này, biểu cảm của hai người làm tôi ngơ ngốc.
"Ba, tại sao ba lại không...."
"Không mắng con à?"
"Ơ...!đúng ạ."
"Vậy thì con đi hỏi Tiểu Ỷ đi.
Mà phải rồi, Tiểu Ỷ đâu rồi?"
"Cô ấy sắp đến rồi ạ, cô ấy khá bận, hôm nay còn phải chăm con nữa."
"Biết con bé bận mà con còn để con bé chăm con?"
"Ơ, ba, sao ba lại che chở...."
"Con cho rằng con không nói thì ba chẳng biết chuyện gì xảy ra mấy năm qua à? Mỗi lần bạn con vào trong trại giam thăm con, đều là ba chuẩn bị đồ để cho bạn con mang vào, còn bày đặt lừa ba nói xuất ngoại, nể mặt con cho nên ba mới không nói ra.
Con đúng là đứa không nên thân! Thời gian đó Tiểu Ỷ thường xuyên đến thăm ba, so với con gái ruột còn tri kỷ hơn nhiều, ba là người từng trải cũng chưa già đến nổi không nhìn ra được tình cảm con bé giành cho con.
Làm cha mẹ, ai mà không muốn con mình có thể gặp được người bạn đời tốt, từ nay về sau con cháu đầy đàn hả? Chỉ là chúng ta già rồi, không có sức mà đi chia cắt đôi uyên ương, con đường về sau của bọn con còn nhiều gập ghềnh, nhà thì vẫn ở tại đó chờ bọn con trở về.
Nhưng nếu bọn con đã chuẩn bị tốt rồi, thì cứ theo đó mà làm.
Lần này, ba sẽ không ngăn cản con, Tiểu Ỷ là đứa tốt, vừa có năng lực vừa giỏi giang, con phải quan tâm chăm sóc cho con bé, có rảnh thì mang Khuynh Phàm về ở chung, còn nếu bận công việc thì mang con về đây cho ba chăm sóc, bảo mẫu không thể bằng chúng ta được."
Tôi nhìn ba đầy cảm động, sau khi ba tôi nhấp một ngụm trà, mẹ Lam lại nói tiếp.
"Tiểu Phàm, từ lần đầu tiên chúng ta gặp mặt nhau, dì liền cảm giác sẽ có ngày chúng ta lại gặp lần nữa, mấy năm qua dì ở bên ngoài du ngoạn, lúc con mang Tiểu Ỷ đến gặp dì, dì biết dì không có tư cách can thiệp vào chuyện tình cảm của hai đứa.
Con phải quan tâm chăm sóc cho Tiểu Ỷ thật tốt đó, tính tình con bé khá lạnh nhạt, nhưng mà tâm địa của con bé rất tốt, con bé đối với con là thật lòng."
"Bác gái, ba, hai người yên tâm đi, con sẽ chăm sóc cho Tiểu Ỷ thật tốt."
Johnny vui vẻ, đưa tay lên vỗ vai tôi.
"Này, chúc mừng nhé."
"Cảm ơn."
Lúc này, cửa phòng ăn đẩy ra, Phoebe một tay bế con một tay cầm túi quà, trên người mặt bộ trang phục công sở cao cấp, vội vàng đi vào trong.
Tôi cười đứng dậy bế Khuynh Phàm giúp cô ấy, Phoebe mỉm cười đưa túi quà tặng cho ba tôi và mẹ Lam.
"Con xin lỗi, công ty nhiều việc quá cho nên mới đến trễ.
Tiểu Phàm, em gọi đồ ăn chưa?"
"Em gọi rồi.
Chị ngồi đi."
Tôi kéo cô ấy ngồi xuống bên cạnh tôi, rồi rót cho cô ấy một tách trà.
"Làm gì mà gấp vậy chứ? Chị mệt không?"
"Còn ổn, Khuynh Phàm rất ngoan, cả ngày không khóc không nháo."
"Bé cưng, mẹ đang khen có đó, nào, gọi bà với ông đi ~~~"
"Popo ~ yeye~~"
Cái dáng vẻ đáng yêu của Khuynh Phàm, làm cho phụ huynh tranh nhau mà muốn ôm con bé, tôi với Phoebe nhìn nhau cười.
Trong bữa cơm, gia đình hai bên cười nói chuyện thật vui vẻ, mẹ Lam kể lại câu chuyện làm sao quen biết yêu đương với Johnny, tay Phoebe vẫn luôn đặt trên đùi tôi.
Tôi cười ôm lấy bả vai cô ấy.
Như vậy là đủ rồi.
Ba tôi được như ý nguyện, thành công mang Khuynh Phàm về nhà, lúc này tôi và Phoebe không về lại nhà tổ của nhà họ Lam, cô ấy nhất quyết đòi về căn nhà cũ của tôi.
Đẩy cửa ra, trong nhà thế mà chẳng có chút bụi nào, tôi nhìn Phoebe đầy hoài nghi, Phoebe chỉ cười nhún vai đi vào trong nhà, tôi cúi người xuống lấy đôi dép trong nhà ra đổi giày cho cô ấy.
Ngồi vào ghế sô pha, Phoebe mệt mỏi cả người ngã vào trên người tôi.
Tôi cười đẩy đầu cô ấy ra một chút.
"Dựa thế này sẽ thoải mái hơn."
"Chị chưa kịp hỏi, ba em ông ấy...."
"Con cũng đã mang đi rồi, chị nói xem chuyện của đôi ta có được chấp nhận không?"
"Tiểu Phàm, chuyện nên làm cũng đã làm rồi, bây giờ chúng ta nên đi ra ngoài thả lỏng."
"Đúng vậy.
Vợ à, chị muốn đi đâu?"
"Lần này, chị nghe em."
Tôi cười bế cô ấy lên, cô ấy hoảng sợ kêu lên một tiếng, tôi đá cửa phòng ngủ ra đặt cô ấy lên giường, bỗng chốc trong lòng có cảm giác đau không nói nên lời, tôi thật sự không thích cô ấy mỏng manh thế này.
Tôi cúi người áp lên người cô ấy.
Cô ấy giơ tay lên ôm cổ, ôn nhu nhìn tôi.
"Tiểu Phàm.
Có em thật tốt."
Tôi hôn lên chóp mũi cô ấy, rồi đến khóe mắt, tay cô ấy nhẹ nhàng vuốt ve gương mặt tôi.
Lúc này, tôi thấy trong mắt cô ấy có chút lấp lánh, lúc này đây trông cô ấy dịu dàng biết bao.
"Tiểu Phàm, bây giờ em rất đẹp."
"Vậy thì lúc nào rảnh đi chỉnh lại cho xấu bớt, làm như thế thì sẽ không có ai đến câu dẫn em."
"Em dám?"
"Đương nhiên, không dám rồi."
Lúc này, tôi nhìn thấy mặt Phoebe đỏ bừng, cô ấy nhìn tôi khó xử, tôi cố ý nhìn cô ấy không chớp mắt, cuối cùng cô ấy chịu thua, người phụ nữ này rất ít khi chịu thua, còn thở dài nữa chứ, hai tay dùng sức kéo tôi xuống, đôi môi đầy cám dỗ của cô ấy ở bên tai tôi, khẽ nói.
"Tiểu Phàm.
Chị muốn."
Tôi cười gian manh, tinh thần lập tức vọt lên.
Hỏi lời có chút ác thú vị.
"Này là hoạt động tốn thể lực, chị chịu nổi sao?"
"Em tiết chế chút là được."
"Được nha, em đây sẽ tiết ~ chế ~ chút nè."
Nói xong, tôi cúi người xuống, vùi đầu vào ngực cô ấy, từng cái cúc áo sơ mi trên người cô ấy bị tôi dùng miệng cởi từng cái một.
Chiếc áo ngực