Sau khi thanh toán tiền, tôi đã chuẩn bị tư thế sẵn sàng ung dung đi ra khỏi đây, cũng không giống những người khác tò mò nhìn đôi nam nữ kia cãi nhau.
Chỉ là vừa đi ngang qua, tôi ngây người khi nhìn thấy người phụ nữ đang tức giận kia.
Tôi dừng lại, có lẽ vì đội mũ cho nên người phụ nữ này cũng không phát hiện ra tôi là ai.
Chỉ là sau khi người đàn ông đối diện với cô ấy, thô bạo uống cạn một ly rượu vang đỏ, sau đó lại nới lỏng chiếc cà vạt trên cổ ra.
"Tôi biết ngay cô vẫn không thể quên được con nhỏ Vương Phi Phàm kia, lúc trước cô đã phản bội nó vì 3 triệu tiền hoa hồng, bây giờ còn muốn nói chia tay với tôi, cô nghĩ cũng đừng nghĩ tới."
Thật buồn cười, tôi đứng ở đây, để nghe người khác rống tên của mình.
Tôi mang cái vẻ mặt hài hước nhìn bọn họ phẫn nộ, lúc này, người phụ nữ kia đập bàn.
"Tôi vì 3 triệu mà phản bội Vương Phi Phàm, không phải là do người đàn ông đê tiện như anh sao, không phải anh làm chuyện dơ bẩn, anh cho rằng tôi sẽ ngoan ngoãn nghe theo lời anh sao?"
Được rồi, tên cúng cơm của tôi lại vang lên trong nhà hàng, tôi không thể chịu đựng được nữa, nên tôi lặng lẽ bước đến bàn của họ.
"Hai người bớt gọi tên cúng cơm của tôi đi, làm tôi nghe cũng thấy ngại dùm."
Tôi cũng chỉ muốn làm bầu không khí bớt căng thẳng, cho nên mở miệng tự chế giễu bản thân.
Mộ Tịch Nhiên ngẩng đầu nhìn ta, trong mắt đỏ bừng hiện lên một tầng hoảng sợ.
Cô đã từng không liên hệ với tôi, cũng chẳng quan tâm chuyện sống chết của tôi, quan hệ của chúng ta bị cô phủi sạch, chẳng còn xót lại cái gì.
Tôi ngược lại rất hiếu kỳ không biết điều gì đã khiến cô dứt khoát như thế.
Hoá ra chỉ vì một chữ tiền, đúng thật là một cái lý do chính đáng.
Những lời vu khống đối với tôi, bây giờ coi như đã rõ ràng.
Khuôn mặt nghiêm nghị của Triệu Thái An được bao phủ bởi một lớp bóng tối mà tôi không thể nhìn thấu.
Nếu Mộ Tịch Nhiên nhìn thấy tôi như nhìn thấy quỷ, thì trong mắt Triệu Thái An giống như tôi là kẻ thù giết cha anh ta vậy.
Anh ta nhìn tôi chằm chằm, sau đó bật cười chế nhạo.
"Vợ yêu à, em nhìn xem đây là ai chứ? Này không phải là Vương Phi Phàm bị Bắc Thịnh Quốc Tế đá đi sao, tình nhân cũ của em đó.
Gặp lại người yêu cũ, sao không lại chào hỏi đi chứ?"
Vẻ mặt của Tịch Nhiên vô cùng khó coi, còn nụ cười của tôi thì cứng đờ, hiển nhiên lời công kích của Triệu Thái An mà nói thì vẫn chưa đến mức làm tôi nổi khùng.
Tôi nghiêng đầu nhìn Mộ Tịch Nhiên, không thèm để ý đến mấy lời ác ý của Triệu Thái An
Tôi có thể nghe được tiếng máu chảy nhỏ giọt trong tim tôi, cô ấy đã kết hôn, lại kết hôn với tên đàn ông khốn kiếp trước mặt này.
Tôi gượng cười, đối mặt với sự phản bội của Mộ Tịch Nhiên, tôi vẫn không đành lòng xoay người rời đi.
"Tịch Nhiên, đã lâu không gặp, cô có ổn không?"
Có thể tưởng tượng, giờ này nụ cười của tôi có bao nhiêu khó coi.
Nhưng gặp người phụ nữ mà tôi đã từng yêu nhất, tôi chỉ có thể dùng cái biểu cảm này nói cho cô ấy biết, tôi sống cũng không đến nổi nào.
Tịch Nhiên muốn nói nhưng lại thôi, cô ấy hình như muốn nói gì đó với tôi, nhưng mà vẫn quay đầu nhìn Triệu Thái An đầy lo lắng.
Triệu Thái An vẫn đứng yên, cầm lấy một ly rượu đỏ trước mặt, chậm rãi đứng dậy đi về phía tôi.
"Cô nói xem, chúng ta coi như là bạn cũ.
Lâu rồi không gặp nhau, cô vẫn không thay đổi chút nào.
Cô nói xem, hôn lễ của tôi và Tịch Nhiên, cô cũng không đến