"Xin chào, tôi tên là Tố Duy, Sawyer thường nhắc cô với tôi, hôm nay được gặp cô, thật sự làm tôi giật cả mình."
Tôi vui vẻ bắt tay cô ấy, sau đó trêu đùa.
"Đúng vậy!!! Hoá ra nếu tôi tóc dài như cô sẽ đẹp thế này!!!"
Cô ấy giơ ly cocktail lên và cụng ly của tôi, chúng tôi đã có cuộc trò chuyện vui vẻ với nhau, hoá ra chúng tôi lại giống nhau như vậy, phảng phất như là chị em thất lạc nhiều năm.
Tố Duy trước sau vẫn luôn duy trì nụ cười ôn nhu trên môi, tôi nhíu mày nhìn cô ấy nhấp ngụm rượu.
Nhưng mà trong một khoảnh khắc, trong lòng tôi lại chấn động.
Nụ cười của cô ấy quá đỗi quen thuộc, nụ cười này từng xuất hiện vào một đêm, hơn nữa còn lấy đi nước mắt của tôi.
Ở trên cây dương cầm kia, cô ấy cũng lẳng lặng mỉm cười, cũng làm người ta ấm lòng như vậy....!
Nụ cười của tôi dần cứng lại, nhìn cô ấy và Soso thưởng thức rượu, mà Đại Tráng đã chạy đến giữa quán bar để khiêu vũ với Khê Nhĩ.
Đột nhiên, tôi cảm thấy nơi đây thật ồn ào, vì vậy đặt ly rượu xuống, ra bên ngoài ngồi hút một điếu thuốc.
Rõ ràng thế giới này rộng lớn biết bao, lớn đến nỗi có đánh rơi 100 tệ cũng không tìm thấy.
Thế nhưng tại sao bây giờ lại nhỏ đến vậy, vài tỷ dân, cũng có thể gặp được một người xa lạ trong ảnh.
Tôi nghe thấy tiếng giày cao gót, cái nhịp điệu đánh gót này rất giống của người phụ nữ nào đó, tôi mỉm cười, chắc Phoebe sẽ không xuất hiện ở nơi thế này, cô ấy đáng lý phải ở những nơi cao cấp, được người ta săn đón.
Nhưng mà cái nghĩ của tôi đã sai, một đôi giày cao gót dừng trước mặt tôi.
Tôi ngẩng đầu, Phoebe im lặng nhìn xuống tôi.
"Cô...!sao cô lại...?"
Tôi đứng dậy, cô ấy tiếp tục bước về phía trước.
"Một người bạn cũ đã trở lại...."
Cuối cùng, tôi đành chấp nhận sự thật, Tố Duy chính là người bạn cũ mà cô ấy nói.
Tôi hít hít cái mũi, kết luận có đôi khi thế giới này nhỏ vô lý như vậy đó.
Tôi không cam lòng vứt tàn thuốc xuống, đi vào trong Comma.
Phổ Kha kéo tôi lại, chỉ chỉ vào Phoebe và Tố Duy cách đó không xa.
"Nhìn thấy người phụ nữ kia không? Bao năm qua chưa thấy người phụ nữ nào đẹp như cô ấy!"
Tôi nhìn Phổ Kha đầy khinh thường.
"Chị xem tiền đồ của chị đi, có thể đừng như vậy được không a.
Em đi méc Khê Nhĩ đó!"
Cô