Sau khi tan sở, tôi đi lang thang trên phố, không ngờ lại nhìn thấy Triệu Thái An, à há, còn ôm một cô gái nhỏ.
Thôi bỏ đi, không nên trêu làm gì, tôi không muốn phạm tội nhưng người ta lại muốn đắc tội với tôi.
Hắn liếc mắt một cái thì đã nhìn thấy tôi.
Vẻ mặt xấu xa đi đến trước mặt tôi.
"Ồ, Vương Phi Phàm, trùng hợp nha.
Tôi còn cho rằng cô đang nằm ở trong bệnh viện đâu."
"Cảm ơn nha, sức của anh chưa có đủ, cho nên tôi còn chưa về chầu trời đâu."
Tôi cười đáp lại, nhóc con, tôi đây không để yên cho nhà ngươi đâu.
Nếu không có Mộ Tịch Nhiên thì bây giờ hắn còn tự do đến thế sao? Hắn buông người phụ nữ kia ra, đôi tay cắm vào trong túi rồi nhìn tôi.
"Mệnh tiện đương nhiên phải sống lâu rồi."
"Tôi đây rất sợ chết, mệnh tiện cũng tốt.
Nhìn anh, mệnh cũng khá tốt, cẩn thận sống không lâu đâu."
Muốn đấu đá chứ gì, tôi đây rất am hiểu.
Anh ta lẩm bẩm khinh thường tôi, tôi thực sự cảm thấy buồn cho Mộ Tịch Nhiên, người đàn ông thế này có gì đáng giá để cô ấy chọn chứ.
Triệu Thái An chuẩn bị rời đi, tôi gọi anh ta lại.
"Triệu tổng, hẹn gặp lại ở Bắc Thịnh Quốc Tế."
Anh ta dừng lại và quay đầu lại nhìn tôi một cách khinh bỉ.
Tôi nhún vai, cười đã cái nư rồi bỏ đi.
Nhưng ngay sau đó, tôi nghe thấy tiếng hai người phụ nữ đang cãi nhau sau lưng tôi.
Nhìn lại, tôi thấy Mộ Tịch Nhiên hình như đang phát điên với Triệu Thái An.
Lần này, tôi bật cười trước sự hớ hênh của họ, lắc đầu và lao ra khỏi đám đông.
Về đến nhà, tôi dọn dẹp đơn giản, chiếc máy tính đã lâu không khởi động, đang chạy với tốc độ rùa bò, tôi châm một điếu thuốc và cảm thấy lòng mình trống rỗng.
Tình yêu mới bắt đầu vào đêm qua, nhưng nó đã bị gián đoạn bởi một chuyến công tác đột ngột.
Tôi không biết Phoebe trên máy bay thế nào.
Tôi mở hộp thư của mình với lòng tràn đầy sự mong đợi, thấy một email mới, nó được gửi trước khi Phoebe lên máy bay.
Ngắn ngủi chỉ vài câu, nhưng làm tôi hài lòng.
[Chờ tôi trở lại.]
Tôi gõ lại bàn phím để trả lời cô ấy.
[Chú ý nghỉ ngơi.]
Bây giờ, cô ấy đang làm gì? Có khi nào cũng đang nhớ tôi như tôi nhớ cô ấy không? Có lẽ không đâu nhỉ, bây giờ cô ấy chắc đang dùng tiếng Pháp nói chuyện với khách hàng.
Rốt cuộc thì chúng tôi cũng chênh lệch múi giờ.
Cuộc sống trở lại bình thường, tôi lấy mì gói ra nấu, sau đó bật nắp lon Coca.
Cuộc sống bất lực, may thay, Phoebe đã xuất hiện.
Tôi không nhớ rõ bản thân đã sống thế nào khi không có Phoebe, nhưng tóm lại thật đơn giản: sống mơ màng qua ngày.
Ngay cả trong văn phòng lớn kia, có hương vị cà phê