"Không cần đút tôi, em cũng ăn đi."
Cô ấy lấy cái chén từ trong tay đôi, tự ăn cháo, còn tôi vừa ăn cháo vừa gắp đồ ăn cho cô ấy.
Cuộc sống bình yên thế này, chính là cuộc sống mà tôi muốn.
Chợt nghĩ đến cái gì đó, tôi ôm lấy vai cô ấy.
"Ừm, có quà tặng chị."
Cô ấy chống tay lên bàn và nhìn tôi một cách tinh nghịch.
"Vậy sao."
"Chị chờ tí."
Sau đó, tôi đứng dậy và đi ra phòng khách để lấy cây bút và vòng chân từ trong túi ra.
Bước vào bàn ăn, cô ấy nghiêng đầu nhìn thứ trong tay tôi.
"Hai món quà lận sao?"
"Đúng vậy.
Đây là một một câu hỏi trắc nghiệm.
Nếu như chị cảm thấy khó trả lời thì có thể bỏ qua."
"Em nói đi."
Tôi mở gói quà ra, đem cây bút và vòng chân đặt lên bàn.
"Một cái là quên đi quá khứ và chọn hiện tại.
Một cái là đi đến tương lai."
Cô ấy rất thông minh, tất nhiên cô ấy hiểu ý tôi.
Thực ra câu hỏi này không khó, cô ấy có thể từ chối hoặc chọn một hoặc thậm chí cả hai, cho nên đáp án cũng khác nhau.
Cô cầm bút lên, cẩn thận vuốt từng đường nét trên thân bút.
Như thể phải lòng cây bút ngay từ cái nhìn đầu tiên, cô ấy nghiêng đầu nhìn tôi.
"Em rất tinh tế."
"Cảm ơn."
Ánh mắt dời đến vòng chân, cô ấy cười.
"Tôi cũng cảm thấy bút ở trong văn phòng cũng nên thay đổi rồi."
"Chị không thích vòng chân à?"
Cô ấy lắc đầu và lặng lẽ nhìn vào mắt tôi, chúng tôi nhìn nhau một lúc lâu, sau đó tôi mỉm cười, cầm lấy vòng chân cúi xuống nhẹ nhàng nhấc chân trái cô ấy lên, người phụ nữ này có mắt cá chân vô cùng đẹp, cô ấy thật hoàn hảo, hoàn hảo đến đến từng chi tiết của cơ thể.
Nhẹ nhàng khoá vòng chân lại, sau đó sửa sửa, mới đứng dậy ngồi lại vào ghế.
Cô ấy giơ chân lên, nghiêm túc ngắm nghía mắt cá chân.
Tôi mỉm cười hôn lên khóe mắt cô ấy.
Một lời thì thầm trêu chọc bên tai cô.
"Quà như thế này, chị hài lòng chứ?"
Cô ấy quay đầu lại, đáp lại tôi bằng một nụ hôn dịu dàng đầy ngọt ngào.
Tôi nhìn gương mặt xinh đẹp của cô ấy, giờ mới an tâm nói.
"Chị vui vẻ là được."
Sau khi ăn xong, chúng tôi ngồi ở trong phòng khách xem TV, tôi muốn