Lạc vào hồi ức (1)
"Cô luôn thế này sao?"
Tôi bị hỏi như thế không biết trả lời thế nào, nhìn cô ấy nghi hoặc.
"Cái gì mà như thế này?"
Cô ấy chỉ vào quần áo của tôi.
Tôi hiểu ý cúi đầu nhìn quần áo của mình.
"A, a.
Ngày hôm qua, trong lúc chờ hẹn gặp cô, bị đổ chút cà phê, không có đồ để thay, cho nên tạm bợ vậy đi."
Cô ấy cau mày, có thể thấy cô ấy là một người rất chú trọng trong cuộc sống, đối với người có yêu cầu cao với cuộc sống, nhìn cái bộ dạng này của tôi chắc đã làm cô ấy chướng mắt, cho nên cô ấy sẽ đem hết mọi thứ tồi tệ đổ lên người tôi.
Nhưng mà tôi còn sự lựa chọn nào khác sao, tôi có thể làm gì bây giờ? Đi đâu thay quần áo? Về nhà, đi thế nào đây? Phoebe cầm lấy chìa khoá trên bàn cùng với túi xách.
"Đi thôi, tôi đưa cô về."
Khi cô ấy nói thế thì tôi cũng rất nghe theo cô ấy, nhưng mà trong lòng lại có chút mất mát, chẳng phải hôm nay là chủ nhật sao? Lời nói đến bên miệng vẫn nuốt lại.
Khi ngồi vào xe cô ấy, thông qua kính xe tôi nhìn căn biệt thự ngày càng xa, tôi nghĩ có lẽ sau ngày hôm nay, chúng tôi sẽ không gặp lại nhau nữa.
Cái kết nhất định là thế này, thái độ của cô ấy đối với tôi không hài lòng cho lắm.
Cái bộ dáng chật vật này của tôi không có cách nào trở thành đối tượng 419 lâu dài của cô ấy.
Nói cách khác, một người như tôi không thể nào lọt vào mắt cô ấy.
Tôi cười chế giễu bản thân, nên trở về cuộc sống vốn có của tôi, coi như đây là trải nghiệm miễn phí cuộc sống có tiền đi, Vương Phi Phàm.
Sau khi đọc địa chỉ khu nhà của tôi, tôi nhắm mắt lại, khẽ hít thở sâu, tôi muốn nhớ kỹ mùi hương chỉ thuộc riêng về cô ấy, nhớ thật sâu.
Đến lúc Phoebe mở miệng nói thì cũng đã đến khu nhà của tôi.
Tất nhiên là chán nản, tôi mỉm cười mở cửa xuống xe, lúc đóng cửa cũng không quên nói với cô ấy vài câu.
"Cảm ơn cô hôm qua đã chiêu đãi tôi, lái xe chú ý an toàn."
Phoebe không nói gì, chỉ gật đầu, tôi đứng lặng nhìn chiếc xe cô ấy rời đi.
Không có chút ý định nào muốn dừng lại.
Trong miệng tôi lẩm bẩm.
"Tạm biệt, Cô Lam."
Tôi không biết chuyện gì đang xảy ra, nhưng chỉ là chuyện xảy ra trong vòng 24 giờ, nhưng nó đã thay đổi hoàn toàn tâm trạng của tôi.
Tôi bước lên cầu thang từng bước, tâm trạng thấp thỏm không thể tả được, tôi dừng lại dựa vào tường, Mộ Tịch Nhiên cũng thế một đi không quay đầu lại.
Kéo