Nếu như chúng tôi có thể cơm canh đạm bạc sống qua ngày, chẳng sợ cuộc sống này nhàm chán, chỉ cần vậy cho đến khi chết, cũng thật tốt.
Tôi không yêu thích tiền tài địa vị, cũng không có ham muốn cao sang, chỉ cần một cuộc sống bình yên qua ngày.
Nhưng càng bình tĩnh càng khó chịu, tôi làm được nhưng không có nghĩa Phoebe làm được.
Có những chuyện xảy ra, chúng tôi không có cách nào khống chế.
"Phoebe."
"Hửm?"
"Ở bên tôi, có phải mệt lắm không?"
"Tình yêu, cái thứ này đặt ở đâu cũng đều lăn lộn người ta."
"Tôi còn muốn biết, nếu như có một cơ hội, chị sẽ lựa chọn nhận thức tôi, sau đó ở bên tôi sao?"
"Tôi nghĩ, tôi sẽ không."
"Tại sao?"
Tôi nở nụ cười buồn, hình như sự tồn tại của tôi ảnh hưởng đến cuộc sống của cô ấy.
Cô ấy đặt chén canh xuống thản nhiên nhìn tôi.
"Bởi vì em mang đến cho tôi quá nhiều ngoài dự kiến, ngoài dự kiến đến mức kéo cuộc sống, con đường mà tôi định sẵn lệch đi quỹ đạo của nó."
"Nếu đã quấy nhiễu cuộc sống của chị, vậy thì từ bỏ tôi đi."
"Trễ rồi."
"Nhân lúc còn chưa đậm, tách ra đi."
"Tôi nói, trễ rồi! Làm sao tôi không hối hận chứ, vì em, đến công việc tôi cũng bỏ mặc, vì em, tôi ở trước mặt mọi người đã từ chối Joan, cuộc sống của tôi đã từng không có em.
Nhưng mà em cứ như vậy xuất hiện, hơn nữa ăn vạ không chịu đi.
Nói đừng động tâm, đừng có động tâm, em không chịu nghe.
Một câu làm chẳng nên non, tôi thừa nhận tôi cũng có sai.
Nhưng mà em...."
Phoebe nhấn mạnh từng câu từng lời, trả lời tôi, nói một nửa cô ấy dừng lại, cô ấy đang khống chế cảm xúc của bản thân.
Tôi đưa tay nắm lấy tay cô ấy.
Tôi nói tiếp.
"Là tôi mặt dày không chịu thoả hiệp, cho nên chị mới không có cách nào không thể chấp nhận tôi, có phải không?"
Cô ấy hất tay tôi ra, lạnh lùng đứng dậy, đi đến cửa sổ, quay lưng về phía tôi.
"Thế giới này lớn biết bao, có biết bao người, sao em cứ hết lần này đến lần khác xuất hiện."
"Tôi biết, chị không tin vào duyên phận.
Bởi vì duyên phận không có cơm ăn áo mặc."
Tôi muốn trêu chọc cô ấy, giờ phút này không muốn cô ấy khó xử.
Cuối cùng, cô ấy trút hết vỏ bọc của bản thân, thở dài xoay người lại nhìn tôi.
"Nhưng mà em, là một người cực kỳ tầm thường lại làm tôi cảm thấy như nhặt được một bảo bối."
Những lời này làm tôi ngơ ngác.
Tôi đứng dậy xuống giường nhẹ nhàng ôm lấy cô ấy.
Tôi thích vùi vào cổ cô ấy, cái cảm giác đó thật an toàn, lại ấm áp.
Cứ thế đứng đó, cơ thể cứng đờ của cô ấy cũng dần mềm xuống, vững vàng tựa vào người tôi.
"Phi Ý, tôi muốn đuổi theo bước chân chị, tôi cũng muốn cùng chị đi đến hết đời."
"Không cần đuổi theo tôi, em chỉ cần đứng đó.
Đợi đến khi tôi không tìm thấy đường về nhà, em giống nhau cây đèn đường, dẫn lối cho tôi đi không lạc bước.
Ở thế giới này, tôi rất dễ lầm đường lạc