Cầm ly rượu trên tay, tôi gật đầu thoả mãn khi có được người phụ nữ như vậy, thể diện thì không thiếu còn trong cuộc sống cũng ân cần tỉ mỉ.
Thật trong ngoài như một.
Nhìn mấy sếp tổng béo già vây quanh cô ấy, còn cố ý dựa dựa, tôi bực bội siết chặt ly rượu trên tay.
Lúc này, Boss lớn mới thực sự xuất hiện, ông Lam ở trong miệng Tố Duy cũng không phải là một ông lão bệnh tật, ngược lại thì một thân đầy vững chải.
Mặc bộ trang phục thời Đường, tay chống gậy đi đến.
Phía sau ông Lam là một người phụ nữ ăn mặc sang trọng, dáng vẻ kiêu ngạo khiến tôi phản cảm, chẳng lẽ là vợ cả của bác Lam sao? Đi theo sau người phụ nữ đó là hai người đàn ông trẻ tuổi, họ đang thì thầm với nhau, nhìn từ vẻ bề ngoài thì có thể đoán được là con trai của bà ấy.
Một người thì vẻ ngoài lịch sự, người còn lại thì trông đào hoa lãng tử.
ông Lam mỉm cười hiền hậu và vẫy tay với Phoebe.
Sau khi gật đầu, Phoebe trò chuyện với mấy sếp tổng xung quanh cô ấy sau đó bước chân về phía ông nội cô ấy.
Tôi ghé vào tai giám đốc nhân sự, mặc dù đã hiểu rõ nhưng vẫn cố hỏi.
"Mấy người đó là ai vậy?"
Giám đốc nhân sự nhanh chóng trả lời tôi.
"Nhiều chuyện ghê.
Ông cụ kia là ông nội của Lam đổng.
Hai người đàn ông kia là anh trai của Lam đổng, cái người mà nhìn có vẻ ngoài lịch sự là con trai thứ của nhà họ Lam, cũng là cổ đông lớn của Trác Tuyệt.
Người còn lại là con trai cả, mặc dù cổ đông thứ 2 của Trác Tuyệt nhưng chẳng bao giờ để ý đến chuyện quản lý công ty, là một tay chơi chính hiệu."
Tôi hiểu rõ gật đầu, chẳng trách Phoebe làm cho Kiệt Thế có vị trí vượt xa Trác Tuyệt.
Vậy người đẩy Phoebe xuống nước khi còn nhỏ, chính là người con trai thứ, cái nụ cười thảo mai của anh ta làm cho người ta nhìn tôi đã muốn giận.
Khi người vợ cả nhìn thấy Phoebe, gương mặt vui tươi hớn hở mới vừa rồi giờ này đã thay bằng gương mặt khinh bạc.
Ông Lam vừa nắm tay Phoebe vừa trò chuyện, nhưng mà vào lúc này, không biết Joan từ đâu chui ra, khí chất quý ông trên người không hề suy giảm, một tay anh ta đỡ ông Lam, một bên còn lại nói gì đó với Phoebe.
Mà bên cạnh tôi không biết từ lúc nào xuất hiện một người khác, Triệu Thái An ghé vào tai tôi nói nhỏ.
"Một lát nữa sẽ có trò hay để xem, Vương Phi Phàm, mở mắt to ra đi."
Sự xuất hiện bất ngờ của anh ta khiến tôi giật mình.
"Vào những dịp thế này, chẳng phải ai cũng phải mở to mắt mà xem à."
Tôi cười giỡn.
Triệu Thái An nhướng mày nhìn tôi.
"Hôm nay, tôi đến đây là muốn nhìn xem vẻ mặt tuyệt vọng của cô, có đủ để thương hại không."
"Anh có ý gì?"
"Kiên nhẫn mà chờ đi."
Nói xong, Triệu Thái An bỏ đi, tôi kéo tay anh ta lại.
"Triệu Thái An, tôi vẫn luôn có một vấn đề, muốn làm sáng tỏ."
"Hôm nay là ngày lành, tôi sẽ thoả mãn lòng hiếu kỳ của cô."
Anh ta vờ làm bộ dáng rộng rãi, đứng trước mặt tôi.
Tôi uống hết rượu sâm panh còn lại trong ly.
"Ở Bắc Thịnh Quốc Tế, tôi với anh chẳng chung chạ gì, điều gì khiến anh luôn nhằm vào tôi? Đến giờ vẫn cắn không chịu