Tôi xoay người đi không muốn nhìn cô ấy thêm nữa, tôi sợ bản thân sẽ không vượt qua được.
Phoebe ôm tôi từ phía sau, trán cô ấy áp vào lưng tôi.
Tôi bình tĩnh nhìn hành lang dài trống trải, cũng không làm gì, cuối cùng cô ấy cũng buông tay.
Dùng một câu lệnh.
"Phi Phàm.
Mong em đừng quên đứng yên tại chỗ đừng đi."
Nói xong câu đó, một bóng đen mảnh khảnh lướt qua tôi, mùi hương của cô ấy hiện hữu trên người tôi.
Tôi nhìn theo bóng lưng của cô ấy, cái thân ảnh khiến người mê hoặc.
Tôi cô đơn dựa vào tường, cho dù cả thế giới này đi ngược hướng với tôi, tôi vẫn sẽ đứng yên tại chỗ, chờ đến một ngày chúng tôi chính thức bắt đầu lại.
....
Tiền lương mấy tháng qua cộng với tiền thưởng cuối năm, tính toán lại, tôi cũng được 100 ngàn tệ.
Tôi hoàn toàn mất liên lạc với Phoebe.
Mà đơn từ chức, tôi trực tiếp đưa cho thư ký Đỗ.
Những ngày nhàn rỗi, tôi đến ăn nhờ ở ké nhà Soso và Đại Tráng.
Bọn họ cùng tôi thực hiện kế hoạch điên rồ muộn màng của cuộc đời, tôi đã liên hệ người mua nhà, tạm biệt ngôi nhà mà tôi sống mấy năm qua.
Đại Tráng mất một ngày để chuyển đồ của tôi vào tổ ấm của cậu ấy và Soso.
Chúng tôi ngồi xếp bằng trên sàn nhà.
"Nói thật, lâu lắm rồi chúng ta mới ngồi trò chuyện thoải mái như bây giờ.
Có cảm giác như quay ngược thời gian."
Soso vừa nói vừa cầm trái chuối, em một miếng anh một miếng với Đại Tráng.
Tôi ngượng ngùng nhìn hai người.
"Tốt nhất là mình nên dọn ra ngoài."
"Đừng mà.
Có sẵn thì cứ xài, đi ra ngoài chi cho tốn kém.
Cùng anh đây bên nhau ăn sung mặc sướng.
Bao em từng ngày từng ngày."
"Nhưng mà.
Ba đứa mình mà đi ra cửa, lại có một câu chuyện huyền thoại!"
Soso nói tiếp lời Đại Tráng, mẹ ơi, chuyện cũ đừng nhắc lại, nhắc lại muốn rớt nước mắt.
Soso và Đại Tráng biết rõ, bây giờ tôi cần có người làm bạn.
Bọn họ không muốn tôi cứ đắm chìm trong nổi đau khổ khi chia tay Phoebe.
Cho nên vô cùng cưng chiều tôi, tôi cảm động ôm lấy Đại Tráng và Soso.
"Kiếp trước hai người chắc chắn nợ mình rất nhiều, cho nên đời này mới đối tốt với mình."
"Được tiện nghi liền khoe mẽ, đáng đánh!"
Lúc này Soso đẩy tôi ra, chúng tôi nháo với nhau.
Lúc này, điện thoại tôi đúng lúc vang lên.
Ba tôi gọi đến, thật hiếm lạ.
Tôi đi ra ban công nghe điện thoại.
"Tiểu Phàm, nghe nói con bán nhà? Con cái gì có thể không có, nhưng nhất định phải có một mái ấm."
"Mái ấm quá nhỏ, không thể chứa được trái tim rộng lớn của tôi."
Đây là lần đầu tiên tôi nói chuyện với ông ấy như thế.
Căn nhà này cũng có tâm huyết của ông ấy, ông ấy lớn rồi không muốn con vái vất vả, tôi thừa lúc bản thân còn trẻ đi ra ngoài sống mái một phen.
"Tiểu Phàm,