Cuối cùng tôi vẫn không nhịn được, vốn dĩ tôi muốn để nó phai nhạt đi, nhưng mà lại phát hiện, sự thương nhớ của bản thân tôi dành cho cô ấy chưa bao giờ giảm.
Mỗi ngày làm việc cắt bao thư, tôi nhìn mấy trang giấy đó lại ảo tưởng, trong đó nhất định sẽ có một cái gửi đến cho cô, cô ấy sẽ mở ra đọc bức thư trong đó.
Soso lắc đầu bất đắc dĩ.
"Gần đây, Lam Phi Tuấn không đến quán bar.
Tố Duy cũng không có liên lạc được với Phoebe.
Ngay cả, Dư Đinh Chi cũng nói với bọn mình, có khả năng Phoebe sẽ ở Pháp 1 hay 2 năm gì đó."
Trong lòng tôi cực kỳ hụt hẫng, nhìn Soso tôi gượng cười.
"Không phải như vậy cũng tốt sao? Như vậy Phoebe sẽ không biết chuyện của mình."
Đại Tráng cầm lấy điện thoại đàm từ Soso.
"Tiểu Phàm, đừng tự làm khó bản thân.
Phải cố gắng chăm sóc bản thân cho tốt.
Chuyện ở bên ngoài cậu đừng lo lắng, lúc cậu được thả ra, tất cả mọi việc sẽ đâu vào đó."
"Đại Tráng, cậu phải chăm sóc cho Soso tốt đó.
Mình có rất nhiều lời muốn nói với cậu, nhưng chưa kịp nói đã phải ăn cơm tù.
Để hai người mất đi đứa con đầu lòng, là lỗi của mình, mình không có cách nào tha thứ cho bản thân được."
Tôi lau nước mắt hít hít cái mũi, tay Đại Tráng đặt lên khung cửa kính.
"Ngốc.
Bọn mình không có trách cậu, người đáng bị phạt cũng đã bị trừng phạt.
Biết đâu lúc cậu ra tù, hai đứa mình tay bế một đứa bé bụ bẫm đâu."
Đã hết giờ thăm tù, cảnh sát trại giam mang tôi đi, tôi không nỡ rời đi, quay đầu lưu luyến nhìn Soso và Đại Tráng.
Soso nhào vào trong lòng ngực Đại Tráng khóc thành tiếng.
Tôi nghẹn ngào về lại phòng giam.
"Qua một thời gian nữa sẽ ổn thôi."
Dư Kiêu vừa làm vừa an ủi tôi.
Tôi vất vả nặn ra nụ cười.
"Sẽ ổn thôi."
Làm việc được một thời, có một ngày cảnh sát trại giam gọi tôi vào phòng riêng nói chuyện.
Dựa theo quy định, nếu như cảnh sát không cho phạm nhân nói chuyện thì phạm nhân không được nói.
Tôi ngơ ngác nhìn người phụ nữ hơn 40 tuổi trước mặt.
"Lấy cái ghế lại đây ngồi."
Tôi kéo cái ghế, cẩn trọng ngồi thẳng lưng.
Cô ấy giơ tay vỗ vỗ vai tôi.
"Thả lỏng đi, cô có thể nói chuyện."
Tôi thở ra một hơi nhìn cô ấy nghi hoặc.
"Có phải tôi